Họp lớp 20 năm tốt nghiệp PTTH - Chuyện giờ mới kể (Kỳ 2: Khẩu chiến)

Xem bài cũ:
- Họp lớp 20 năm tốt nghiệp PTTH - Chuyện giờ mới kể (Kỳ 1: Châm ngòi)

Rồi một hôm, Thắng PP hẹn gặp chúng tôi vào một buổi chiều muộn tại một quán café (nghe đâu là quán ruột của bọn hắn) ở Triệu Việt Vương. Cuộc gặp này được coi như là buổi tụ nghĩa đầu tiên của những con dân 12B vẫn còn có mối liên hệ dây cà dây muống nào đó với nhau. Thấp tha thấp thỏm mãi rồi cũng đến ngày hẹn. Tôi đèo Xuân đến cái phố café để tìm địa chỉ Thắng cung cấp. Đang lơ nga lơ ngơ, nhìn nhìn ngó ngó thì thấy một thằng cha cao to từ trong quán chạy xồ ra, tay vẫy, miệng la í ới. Giật mình, tưởng có đứa nào định gây sự nhưng định thần lại thì nhận ra đó là Pôn Pốt và thế là tay bắt mặt mừng thiếu mỗi điều ôm hôn thắm thiết (hic, hơi tiếc nhỉ).

Rồi hắn lôi tuột bọn tôi vào trong quán, lúc đó hình như đã có Lam tàu hay Bằng rèn chờ sẵn. Chúng tôi ngồi thăm hỏi xã giao trong lúc chờ thêm một vài thành viên khác. Từng người một bắt đầu lục tục kéo đến, hình như là Hiệp già, Vân Bằng, Dũng chuột, rồi Tiến Nhôm và một vài người khác nữa mà giờ tôi không nhớ nổi (xori nhé... đầu óc cũng lão hoá rùi mà). Bầu không khí bắt đầu nóng dần lên vì sau một khoảng thời gian thăm dò, bọn chúng chuyển sang tranh nhau bàn, tranh nhau nói và tranh nhau phun khói. Tôi thì ít nói hơn vì tính tôi vẫn thế và cũng vì tôi chỉ có mỗi cái mục đích duy nhất như đã nói trong phần 1 là muốn xem mức độ già nua xấu xí của bọn chúng thế nào thôi (thì tôi vẫn xấu tính thế mà, lúc nào cũng chỉ thích hơn người…). Trong làn sương mù mịt của khói thuốc, tôi ngồi quan sát lần lượt từng người vì biết rằng mình có nói cũng chẳng ai thèm nghe (bọn chúng toàn nói chứ có đứa nào nghe đâu cơ chứ) và lõm bõm hiểu được là đa phần đồng ý họp lớp còn một đôi ý kiến thì mặc dù vẫn ủng hộ nhưng lại cho rằng đã lãng quên nhau 20 năm rồi thì việc triệu tập cả lớp liệu có được hay không, rồi vân vân và vân vân. Cuối cùng, Thắng Pôn Pốt đành đứng lên chốt lại vấn đề là tất cả những người có mặt ở đây phải cố gắng thu thập và cung cấp số điện thoại của những thành viên trong lớp cho hắn (thằng cha này cơ hội thật, nhân dịp đó tự phong cho mình chức Trưởng ban liên lạc lớp luôn), rồi sẽ tiếp tục bàn vì trời cũng tối rồi và bọn tôi cũng đang rối cả ruột vì còn con nhỏ ở nhà. Thế là giải tán buổi luận đàm đầu tiên về chuyện họp lớp.

Sau buổi hôm đó, PP, Mo-ni-tơ và tôi thường xuyên liên hệ với nhau hơn, lúc thì qua điện thoại, lúc gửi bằng e-mail. Chúng tôi cùng nghĩ xem lớp 12B thủa ấy có những thành viên nào, rồi tôi lọ mọ lập danh sách lớp gửi cho bọn chúng tham khảo, bổ sung tên rồi cùng nhau sưu tầm số điện thoại và cuối cùng là cũng ra được một bản danh sách tàm tạm như các bạn đã có trong buổi họp lớp đầu tiên.

Thế rồi một hôm, PP alô cho tôi và thông báo là tập trung tại nhà hắn vào 1 chiều chủ nhật để chính thức bàn về việc tổ chức họp lớp. Hắn còn khoe chiến tích là đã tập hợp được một nhóm độ trên 10 tên bợm nhậu cùng uống bia, tranh luận (nếu tôi nhớ không nhầm là hắn phải khao bọn đó một chầu để vận động hành lang) và đi đến nhất trí là phải có một buổi gặp mặt nhau. Kể ra thì con đường đến với chức danh Trưởng BLL 12B của PP cũng khá gian nan và tốn kém nhưng được cái thằng cha này thuộc hàng đại gia nên hắn cũng mạnh tay đầu tư mà không kêu ca gì.

Đến ngày hẹn, tôi và Xuân tìm đến nhà Thắng ở dốc Thọ Lão. Lần này thì có thêm Dũng chuột, Hiệp già, Lâm sọt, Thắng chíp và hình như cũng chỉ có chừng ấy người vì nhà Thắng nho nhỏ xinh xinh nên không thể hẹn thêm. PP lôi ra một bình rượu vang (lại để lấy lòng mọi người đây mà…) mời tất cả cùng uống. Chỉ ngần ấy cái mồm thôi mà nhà của PP cũng suýt nổ tung mấy lần vì bàn đến mục nào cũng thấy ý kiến xung khắc, mỗi người một ý. Từ việc chọn địa điểm đến chọn thời điểm, ngày, giờ, v.v. Nào là chỗ này thì sang quá, sợ mọi người không dám đến, rồi chỗ kia thì có vẻ bình dân quá không phù hợp với cuộc họp mặt sau 20 năm. Rồi thì vào ngày này ông này không đi được, ngày khác lại ông khác mắc bận, thôi thì cứ om sòm cả lên. Mà lạ ghê, tranh cãi hăng say thế mà bọn chúng có quên uống đâu, bình rượu, rồi bình nước lọc nhà PP sau một hồi có luôn “rắn ráo” nằm trong. Rất may, trời đã xâm xẩm tối, buộc lòng phải chốt lại vấn đề và thế là cái ngày “định mệnh” 23/3/2003 được chốt lại (tôi dùng từ định mệnh vì cái ngày này có vẻ được lòng nhiều người. Kỳ họp lớp lần 2 có thay đổi ngày nhưng các thành viên trong lớp không ưng ý lắm và rồi kỷ niệm 25 năm lại cũng đúng vào ngày đó); địa điểm cũng được thống nhất. Tôi xung phong nhận nhiệm vụ chuẩn bị giấy mời họp, sau đó PP sẽ giao cho mấy thành viên ban đầu đi phân phát. Vậy là thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng thì mọi việc cũng đi theo đúng quỹ đạo và tất cả chúng tôi chỉ còn chờ tới cái buổi “họp chợ” ngày 23/3/2003 mà thôi.


Xem tiếp bài:
Họp lớp 20 năm tốt nghiệp PTTH - Chuyện giờ mới kể (Kỳ 3: Họp chợ)
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Họp lớp 20 năm tốt nghiệp PTTH - Chuyện giờ mới kể (Kỳ 1: Châm ngòi)

Buổi họp lớp kỷ niệm 20 năm tốt nghiệp PTTH khởi đầu cho sự kết nối liên lạc (mặc dù không được thường xuyên cho lắm) giữa các thành viên trong lớp chúng ta. Nhưng chắc còn nhiều bạn chưa biết là để có được buổi gặp mặt đó thì một số thành viên trong lớp đã phải tranh cãi nhau kịch liệt và chỉ thiếu điều là chưa sử dụng nắm đấm để thanh toán lẫn nhau... heeeeeeeeee……

Tôi là một trong số ít người biết được chuyện hậu trường của cái vụ tổ chức Họp lớp 20 năm đó và vì cũng chả có mấy ai đọc cái blog này nên tôi đành lôi ra kể lể dông dài cho có chuyện và cũng đỡ hổ cái danh mà Nam cò phong cho là Trưởng BBT blog. Dẫu sao thì cũng là chuyện buôn dưa lê nên nếu bạn nào có tức thì cứ việc viết bài gửi lên blog mà chửi tui nhé.

Câu chuyện bắt đầu từ một ngày nhàn rỗi không biết phải làm gì vào năm 2002, tôi bỗng lục lại trí nhớ thì thấy rằng hình như mình tốt nghiệp PTTH năm 1983 và như vậy là đã ra trường được 19 năm. Giật mình, vớ vội lấy cái gương để soi và thấy cái mẹt của mình sao mà khó coi và chợt nghĩ tại sao không gặp lại cái bọn ngày xưa cứ coi mình như con nít xem liệu chúng nó có khó coi hơn mình không nhỉ? Xuất phát từ cái ý nghĩ đen tối đó mà tôi điện thoại ngay cho Xuân Mo-ni-tơ vì Xuân cùng phố với tôi và đôi khi chúng tôi vẫn contact với nhau. Sau khi gợi cho cô nàng nhớ về việc đã ra trường được 19 năm, tôi bèn đề nghị nàng đứng ra tổ chức họp lớp kỷ niệm 20 năm tốt nghiệp vì ít nhiều gì nàng cũng đã từng là lớp trưởng nên phải có trách nhiệm.....

Chả biết do tinh thần trách nhiệm cao cả hay do cô nàng run sợ trước lý lẽ lúc mềm như thép lúc rắn như nước của tôi mà không dám từ chối lại còn ủng hộ ngay tức thì. Rồi sau đó, chúng tôi liên hệ với Thắng Pôn Pốt vì biết hắn cũng có thành tích “bất hảo”, thuộc hạng “miệng quan trôn trẻ”, à quên “miệng nhà quan có gang có thép” (thành thực xin lỗi Pôn Pốt nhé) và vì hồi đó chả biết tóm lấy ai cả (chứ không như bây giờ có khối kẻ để tóm). Thằng cha này được cái tính tốt là cả nể chị em nên hắn tuân lệnh ngay tức thì. Hắn khoe là trong tay có số điện thoại của một vài thằng cùng lớp là bạn bia, bạn cà-phê nên sẽ alô để cả bọn gặp nhau rồi bàn xem thế nào (hơ hơ…, may quá gặp ngay được con gà béo lại còn nhiệt tình và dễ tính).

Chuyện tiếp theo còn nhiều ly kỳ, gay cấn lắm, quý vị cứ chờ tôi từ từ hồi tưởng rùi kể tiếp nha.


Xem bài tiếp:
- Họp lớp 20 năm tốt nghiệp PTTH - Chuyện giờ mới kể (Kỳ 2: Khẩu chiến)
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Câu chuyện bàn phím (Hà Ron sưu tầm)

Một mẩu Massege Yahoo về bàn phím của bạn Hà Ron sưu tầm và gửi cho tôi để tôi suy nghĩ một chút nào đó về những điều trùng hợp trong cuộc sống, có thể là vô tình hay cố ý (tôi nghĩ thế). Ở đây là những chữ cái trên bàn phím mà tôi hàng ngày vẫn thường dùng nhưng không hề để ý đến nó đã nhắc nhở tôi một điều: "Cuộc sống quanh ta có rất nhiều điều thú vị và bất ngờ, nếu chú ý quan sát một chút thì sẽ thấy rằng mọi thứ xung quanh không đến nỗi tẻ nhạt và bình thường như ta vẫn đang lầm tưởng".

Phím B cách phím M và phím N ở giữa: là “Bố and Mẹ”, những người sinh thành ra chúng ta. Phím C luôn sát cánh bên phím V, tình cảm giữa Chồng và Vợ luôn bền vững và sát cánh bên nhau. Ngay phía dưới phím A là phím Z, thế mà xưa nay ta cứ tưởng A và Z xa nhau lắm. Có nhiều thứ cũng nghĩ là khác nhau rõ ràng như A và Z… hóa ra khoảng cách cũng mong manh lắm. Phím S và phím D nằm cạnh bên nhau, trong cuộc sống sự phân biệt và khoảng cách giữa Đúng và Sai có bao giờ rõ ràng… Tại sao phím U luôn đứng cạnh phím I nhỉ ? Và ngay bên trái đó là 2 phím T và Y nữa ? Vì “Tình yêu” của “U and I"./.
Share:

Tâm sự cùng "Pác Giừ"

Lâu nay bận quá, tôi không viết bài nào để đăng lên blog của lớp mình cả. Mà nếu có viết đi chăng nữa thì cũng quanh đi quẩn lại vài cái chủ đề cũ rích nên tôi thấy có vẻ hơi mất hứng và chán nản. Dù sao đi nữa, để duy trì và tồn tại bài viết cho blog thì tôi cũng xin viết ra đây dăm ba dòng vậy!. Trước đây tôi có viết một số bài về những ký ức của mình đối với các bạn trong lớp, mà chủ yếu là một số người bạn mà tôi hay giao du và còn lưu rất nhiều kỷ niệm trong lòng. Để tiếp nối những seri bài đại loại như thế, tôi xin gửi vào đây vài dòng cảm nghĩ về Pác Giừ.

Gọi là Pác Giừ là mới sau này thôi, khi chát chít với Hà Ron th­ường gọi như vậy và tôi cứ thế gọi theo. Ngày xưa, khi còn đi học thì tôi và Hiệp thân nhau lắm. Hầu như tuần nào cũng có buổi tôi xuống nhà Hiệp để cùng học và chơi bời với nhau. Thật ra khi mới vào trường Quỳnh Mai thì tôi và Hiệp cũng quen nhau như bao đứa bạn khác, sau này dần dần quen nhau, ngồi học cùng bàn và có nhiều sở thích giống nhau nên chơi với nhau thôi. Chúng tôi thường hay tụ tập đá bóng ở sân trường ĐH Kinh tế Quốc dân (mà ngày xưa gọi là trường Kinh tế Kế hoạch thì phải). Chúng tôi thường ngồi chép bài hát ra sổ tay vì trước đây không biết Hiệp kiếm ở đâu một quyển sổ có rất nhiều bài hát và thơ. Sau đó chúng tôi cùng đánh đàn ghi-ta, tôi vẫn còn nhớ Hiệp có một cây đàn ghi-ta có phím to đùng bấm rất hay, có khi Hiệp còn dùng cả sơn ta để dán đàn nữa khi cần đàn bị cong. Vào các buổi chiều thứ bảy, tôi thường mang xe đạp xuống nhà Hiệp, hai thằng lại hì hục tự sửa chữa, vá săm, cân vành, thay bi các kiểu thật là vui. Xe lúc nào cũng bon bon chạy tốt vì nhà Hiệp có một bộ đồ nghề đầy đủ, đảm bảo cho một thợ sửa xe chuyên nghiệp. Một tài năng nữa của Hiệp đó là cắt tóc, tôi quen cắt tóc của Hiệp đến nỗi sau này có một thời gian dài sau khi tôi đã ra quân, tôi vẫn thỉnh thoảng xuống đó để Hiệp cắt và hai đứa cùng nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Mãi đến sau này khi Hiệp không cắt tóc cho tôi nữa, mỗi lần ra ngoài hiệu để cắt tóc tôi vẫn cảm thấy thế nào ấy, không thể quen được.

Chuyện buồn vui của chúng tôi có nhiều kỷ niệm lắm! Từ chuyện học hành, chơi bời và cả những chuyện riêng tư chúng tôi vẫn kể cho nhau nghe. Kể cả chuyện tình cảm thầm kín của chúng tôi cũng nói cho nhau hết. Những ngày đó thật đẹp, nhưng tất cả chỉ là gợi nhớ mà thôi. Khi ra trường Hiệp có viết sổ lưu niệm cho tôi rất dài với những tình cảm dành cho nhau rất đẹp. Cuối cùng, Hiệp còn làm một bài thơ nữa. Ngày đó chắc là ông ấy a-dua theo tôi thôi nên viết lách, thơ thẩn búa xua. Bây giờ nếu ai bảo ông ấy viết một bài nào đó có lẽ cũng chịu vì tôi và Hà Ron giao nhiệm vụ viết bài mà đến gần nửa năm trời rồi ông ấy có nặn được dòng nào đâu - Bằng chứng là trên blog này chẳng có bài nào của ông ấy cả (Bó tay chấm côm). Bài thơ trong sổ lưu niệm của tôi nói ở trên đến bây giờ quả thật tôi quên gần hết chỉ nhớ vài câu cuối lõm bõm mà thôi. Khổ thơ cuối thế này:

Chúc Nam vững bước trên đường đời
Nam ơi có nghe lời tôi không đấy
Và vui lên khi chúng mình chia tay
Hoa hạnh phúc tràn đầy trên duyên thắm.

Như bài trước khi viết về "Lớp trưởng của chúng ta", tôi đã nói về Xuân và bài thơ lưu niệm của Hiệp, ai đó có thể xem lại nó trên blog này về cái tam giác mà Xuân ghi lại trong lưu niệm của tôi (chỉ tiếc rằng, bài thơ này tôi cũng không nhớ toàn bộ, mà bây giờ có đi hỏi lại Pác Giừ chắc cũng thế thôi, tôi không tin là Hiệp có thể nhớ hết về nó).

Và cuối cùng, khi những ngày tháng học cấp III phổ thông đã hết, chúng tôi lại rủ nhau thi vào trường Sĩ quan quân đội. Khi Hiệp học tại Hương Phú - Phú Bài - TP. Huế còn tôi ở Sơn Tây, nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên thư từ cho nhau đều đặn, đây cũng là niềm vui cho những ai đã từng đi lính thỉnh thoảng nhận được thư từ của người thân. Kể cả sau này, khi chúng tôi đều đã ra quân và trở về nhà tình cảm đối với nhau vẫn thế. Nhưng chỉ có điều khác biệt là khi tuổi mỗi lớn, công việc cuộc sống nhiều thì sự giao lưu ngày càng hạn chế, chúng tôi không thể chơi với nhau thường xuyên như trước nữa. Mỗi người có một gia đình riêng, không thể tuần nào cũng gặp nhau để đàn hát và cắt tóc như ngày xưa được. Ngay cả việc "chát chít" cũng thế thôi, lắm khi cũng phải bỏ dở để phục vụ mấy "ông con", nhưng mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm đẹp thế này tôi không thể nào quên được.

Tự bản thân tôi cũng cảm thấy bồi hồi và nuối tiếc một điều gì không rõ lắm, nó không cụ thể nhưng cũng chợt thấy lâng lâng. Những dòng viết này của tôi ví như "muối bỏ bể" so với những điều tốt đẹp mà chúng tôi đã có. Có thể Hiệp cũng suy nghĩ giống như tôi vậy nhưng chỉ có điều là không viết ra thành lời như tôi thôi. Hy vọng Pác Giừ nhà ta sẽ có một vài suy nghĩ để giãi bày tâm sự của mình trên blog này trong thời gian không xa. Biết đâu đấy, tất cả mọi điều đều có thể xảy ra mà.
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Nhớ bài "Chiều cuối thu Hà Nội"

Bài thơ "Chiều cuối thu Hà Nội" của nhà thơ Trương Nhân Huyền đã được đăng trên "Tạp chí Văn nghệ Quân đội" của những năm 80, đã lâu lắm rồi, khi đó tôi còn là một người lính đồng thời là một độc giả thân thiết của tạp chí này. Đây cũng là bài thơ tôi đã ghi lại cẩn thận trong tập thơ yêu thích của mình. Sau bao năm, hôm nay chợt nhớ lại một thời trai trẻ, một chút dư âm trong ký ức vọng về, tôi xin sưu tầm và post lại để mọi người chia sẻ cùng tôi.

Chiều cuối thu Hà Nội
Tác giả: Trương Nhân Huyền


Hà Nội ơi tôi đến cùng chiều
Tôi trẻ quá mà thu đã cuối
Tiếng guốc gõ trên hè vồi vội
Mắt nhìn theo bóng áo đỏ cuối trời.

Tôi đã về thương mến phố phường ơi
Tim trai trẻ tưởng chừng lỡ nhịp
Lần mái tóc biết là không khác được
Vẫn muốn đi ngược phố với thu này.

Không dễ gì tìm được chút men say
Ở trời cao ven hồ thơm hoa sữa
Dẫu như thế và còn hơn thế nữa
Không thể không xao lòng với phố đẹp chiều nay.

Đã từng khi ấp úng với bàn tay
Lòng tự trách sao mình không từng trải
Để trầm tĩnh với bước đi chậm rãi
Nhìn tận mắt mùa thu cho đến cuối chiều.

Sẽ đến cùng tất cả tin yêu
Thu đã cuối nên mình vội vã
Hà Nội ơi có gì thật lạ
Thu non trẻ cùng tôi khi đã cuối mùa.

Nơi xuất bản: NXB Lao Động - 2001
Share:

Vài cảm nghĩ nhân "Ngày khai trường"

Lại bắt đầu một năm học mới! Đã hơn hai mươi năm qua, tôi không còn để ý đến ngày khai trường nữa và đến bây giờ thực sự tôi không còn nhớ buổi khai trường cuối cùng của mình diễn ra như thế nào. Nó không gây một chút ấn tượng nào và không còn lưu trong bộ nhớ của tôi lấy một khoảnh khắc. Tất cả chỉ là một cái gì đó vừa chung chung vừa giống như bao buổi khai trường khác mà tôi đã tham dự. Tuy vậy, năm nay có thể ngày khai trường mang lại cho tôi một chút ý nghĩa nào đó cho bản thân cá nhân tôi.

Như tôi đã nói, đã lâu lắm rồi tôi không còn quan tâm để ý tới ngày khai trường thì giờ đây tôi lại chú ý đến nó bởi lẽ năm nay con tôi bắt đầu vào lớp một. Đối với nhiều người thì đó là "chuyện vặt" vì con đã lớn rồi, đã nhiều lần đưa các cháu đi khai trường thì đó là điều cũng rất bình thường. Nhưng đối với tôi thì đó thực sự là một kỷ niệm (có thể Pác Hiệp Giừ cũng thế vì con Pác cũng bằng tuổi con tôi, nhưng Pác chẳng bao giờ thể hiện tình cảm suy nghĩ của mình qua những dòng chữ trên blog này như tôi), có thể nói là tuổi học sinh là những tháng năm đẹp nhất trong cuộc đời. Nó không tự do thoải mái như sinh viên nhưng cũng không gò bó quá như quân đội (những môi trường mà tôi đã từng được nếm trải qua), đó là những quãng đời không phải quá lo nghĩ "chuyện nhân tình thế thái". Nay nhìn thấy con đến trường mà lòng mình cũng bồi hồi khó tả, cảm thấy như mình vừa mất một cái gì đó không thể nào lấy lại được nữa.

Như tôi đã từng có bài viết về "Ngày đầu tiên đến trường năm ấy" trên blog này, kỷ niệm của tuổi học sinh thì thật là vô cùng và vô bờ bến, vì đây là quãng đời được sống bằng kỷ niệm mà. Lứa tuổi như chúng mình ngày xưa thì cứ mỗi năm lại có một buổi khai trường, tính ra trong mười năm học thì cũng đã có cả chục buổi khai trường rồi (không kể những ai bị "đúp", "lưu ban" thì còn được dự khai trường nhiều hơn người khác). Nhưng trong số đó có thể buổi khai trường đầu tiên khi bước vào lớp 1 thì thật sự là một dấu ấn khó thể phai mờ. Tuy vậy, với tôi cũng không có được buổi khai trường đầu tiên đó vì đó là năm 1972 đi sơ tán về quê, đến năm 1973 học luôn lớp 1 ở đó cho đến hết học kỳ 1 mới chuyển lên Hà Nội học trường Hoàng Diệu (nay là trường Tây Sơn). Ngày xưa trường học sơ tán ở nơi thôn quê còn nghèo khó, hoang tàn, đơn sơ vất vả thì lấy đâu ra trường học quy củ như bây giờ. Thậm chí lớp học của tôi là gian chái của đình làng, vào đầu năm học, khi tôi đủ tuổi thì ông bà tôi cứ ra đăng ký rồi thế là học thôi, làm gì có tổ chức buổi khai trường đâu. Tôi nghĩ lớp chúng ta chắc nhiều người cũng thế thôi vì lũ chúng ta sinh vào thời gian khổ như thế mà!. Một chút gợi nhớ nho nhỏ nào đó về ngày khai trường tôi muốn chia sẻ với các bạn dù nó đã xa vời. Nếu ai có cùng cảm nghĩ như thế xin hãy cùng tôi tiếp nối bài viết nhé....
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Cười thư giãn ngắn (Hà Ron sưu tầm)


Hôm nay mở Massege Yahoo của bạn Hà Ron, thấy có chuyện vui sưu tầm được gửi cho tôi, tôi post lên để mọi người xem đỡ buồn. Đây là tâm sự của một chàng trai với bao tình cảm say đắm được giãi bày. Nhưng cũng có thể hiểu một cô gái vẫn có được những tình cảm tương tự như thế (câu chuyện có thể đổi chữ "anh" và "em" mà vẫn đảm bảo được ý nghĩa). Hoàn cảnh mà...

"Có những lúc anh chạy thật nhanh về, chỉ mong đc gặp em. Trong em, anh luôn tìm thấy sự thoải mái mà không đâu có được. Hạnh phúc - là khi em xuất hiện những khi anh cần, thế thôi! Ừ,Em là nơi anh lấy lại niềm tin, sau những khi gục ngã vì hơi men. Ân tình giữa anh và em, thật khó mà nói hết bằng lời! Nơi duy nhất để anh tìm lại đc chính mình, chính là bên em! Tuy không muốn, nhưng lý trí buộc anh phải gõ cửa trái tim em, dù trong em đang có bóng dáng ai kia. Anh không thể sống xa em ... dù chỉ vài ngày! Tóm lại, anh ko thể sống thiếu em, Toilet à. I love u!!"
Share:

Nhớ về ngày họp lớp, gặp mặt sau 20 năm

Nhìn lại tấm hình cũ mà Hà Ron gửi cho tôi, bất chợt nghĩ lại thời gian trôi quá nhanh, đã nửa thập kỷ rồi còn gì. Nét mặt dáng vẻ của nhiều người so với bây giờ có thể không nhiều thay đổi nhưng nét già nua thì có tăng thêm đôi chút.


Hồi đó, tôi còn nhớ đó là một buổi sáng trời còn mưa. Tôi phải đội áo mưa để đi đến điểm hẹn. Quả thật là tôi rất hồi hộp vì lâu quá rồi nhiều người tôi chưa gặp mặt lại. Không biết mọi người ra sao và cả tôi nữa được mọi người nhìn ra sao. Khi dựng xe máy vào bãi, bất chợt có một người hỏi tôi và mất một lúc tôi mới nhận ra đó là Chiến Hùng (Hùng đỏ tai). Cũng đúng thôi vì sau 20 năm có gì là không thay đổi đâu?. Gặp mặt nhau quả thật là một cảm xúc rất khó nói. Nó không phải là cảm xúc lãng mạn của tiểu thuyết nhưng nó cũng không còn sự thân mật à uôm như ngày còn đi học. Một nửa thân tình, một nửa hơi mang tính ngoại giao, có thể là cảm nhận của tôi là vậy.


Buổi gặp mặt 20 năm quả là rất vui, mọi người vui vẻ trò chuyện hỏi han nhau tíu tít. Đối với tôi thì luôn là một người ít nói, lặng lẽ chào hỏi mọi người. Bạn Hà Ron khen tôi có trí nhớ tốt, quả thực hôm đó có một số bạn tôi phải định thần một lúc mới nhớ được ... tên. Lâu quá, 20 năm còn gì, bặt vô âm tín, không một chút giao lưu mà nghĩ mãi một lúc vẫn còn nhớ ra thật vẫn là ... may.
Mặc dù vậy, buổi gặp mặt này đã mở ra sự giao lưu và gắn bó hơn với tập thể lớp. Cho dù trong mỗi thành viên có người suy nghĩ thế này, thế nọ, sự hưởng ứng còn có sự khác nhau. Nhưng tôi vẫn hy vọng mọi chuyện vẫn tốt đẹp, chúng ta vẫn còn với nhau những tình cảm chân thành và giản dị như ngày xưa.
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Những tấm hình cũ đen trắng

Bây giờ đây, khi chúng ta đang sống trong thế kỷ 21 thì có lẽ mọi người sẽ không khó khăn gì để lưu giữ lại những khoảnh khắc đáng nhớ nào đó. Một buổi đi chơi dã ngoại, một cuộc sinh nhật, liên hoan gặp mặt, tụ tập... chúng ta có thể dùng máy ảnh số, thậm chí điện thoại di động là đã có được nhiều tấm hình đẹp, tự nhiên đầy ấn tượng.

Nhưng với những năm 80 của thế kỷ trước mặc dù chụp hình không phải là điều quá lạ lẫm với mọi người, nhưng để có cơ hội chụp cho mình một vài tấm hình thì cũng không phải là dễ. Những tấm hình như thế thường là đã được "dàn dựng", người chụp đứng ngay hàng thẳng lối và phần lớn là những tấm hình đen trắng. Những ảnh số mầu có độ phân giải cao, độ nét, tươi sáng với những cảnh chụp tự nhiên không tạo cho tôi ấn tượng mạnh như mỗi khi tôi nhìn thấy những tấm hình đen trắng cũ. Với nước ảnh đã mờ đi vì thời gian, nét mặt người chụp không thật sự rõ ràng làm cho toàn bộ bức ảnh toát lên một hình khối tổng thể chứ không thấy được một chi tiết cụ thể nào là nhất. Và điều quan trọng hơn hết, những tấm hình này đã làm vọng lại trong lòng tôi tiếng thời gian quá khứ với một thời để nhớ. Những tấm hình mà tôi muốn nói đó là những tấm hình chụp lại từ thời đi học cấp 3.

Có lẽ tôi (và có thể còn rất nhiều người trong lớp ta) phải cám ơn Hà Ron, Thắng Pôn Pốt, Hồng Li Pít...(hy vọng sau này còn người khác nữa) đã cung cấp những "tư liệu" quý giá để chúng ta nhìn lại được hình ảnh của mình sau hơn một phần tư thế kỷ. Nhiều bức hình tôi có cảm giác như mình mới nhìn thấy lần đầu mặc dù "mẹt" của mình cũng xuất hiện trong đó. Chắc do ngày xưa từ lúc chụp hình cho đến khi lấy ảnh là một quãng thời gian kha khá, nên khi chụp xong rồi vì những lý do bận bịu khác nhau nên đã quên béng mất không nhớ nổi là mình có chụp một cái ảnh nào đó. Giờ đây, khi xem lại những tấm hình này, dù là đã cũ nhưng cũng giúp cho chúng ta hiểu ra một điều rằng giá trị tinh thần không phải là một cái gì to tát nhưng nhiều khi không thể mua nổi. Tôi thực sự không muốn quan trọng hóa vấn đề này, nhưng quả thực nếu chúng ta không có trang blog này thì có lẽ những tấm hình kia sẽ mãi mãi nằm trong cuốn sổ của Hồng Li Pít, album của Hà Ron hay trong tủ của Thắng Pôn Pốt. Chúng sẽ vĩnh viễn là những hình ảnh lưu lạc mà thôi, bởi vì ngay cả khi họp lớp cũng chẳng ai mang ra để mọi người xem cả.

Thôi hãy tạm là như thế, dù sao đi chăng nữa thì những tấm hình này cũng vẫn là những kỷ niệm đẹp của ngày xưa. Tôi luôn cầu mong trang blog này sẽ có nhiều những tấm hình như thế.



=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Đọc lại bài thơ: "Nỗi nhớ không ngờ" - Thuận Hữu

Một bài thơ cũng có rất nhiều kỷ niệm trong tôi, khi còn là một người lính, tôi đã được nghe một giọng ngâm xứ Nghệ rất hay trong đêm hội diễn văn nghệ của đơn vị. Nhiều khi nhớ nhà, nhìn ngoài trời mưa rơi, tôi lại ngâm nga bài thơ này với nhiều cảm xúc vu vơ không định hướng. Hồi đó, tôi cũng hay suy nghĩ và không biết khi nào mình có được một nỗi nhớ như vậy. Mãi tận sau này, khi thỉnh thoảng nhớ về bài thơ này tôi lại thấy bất chợt kỷ niệm của một thời khoác áo lính bỗng tràn về.

NỖI NHỚ KHÔNG NGỜ
Tác giả: Thuận Hữu

Cuộc đời ơi, sao lắm lạ kỳ
Có những năm tháng đi qua mà chẳng thành nỗi nhớ
Nhưng nhiều khi chỉ một lần gặp gỡ
Một thoáng nhìn cũng trăn trở mãi trong nhau
Ngày xa đất liền gặp em không lâu
Mưa biển về làm áo em đẫm nước
Từ buổi chia tay chắc là em không biết
Cơn mưa chiều mát mãi lòng anh
Em gọn gàng trong quân phục màu xanh
Bắt tay anh tinh nghịch: - "Chào đồng chí"
Màu xanh quê hương - màu đồng lúa làng tre bình dị
Bỗng bịn rịn hoài: đồng chí, em, em...
Hải đảo tiền tiêu sóng vỗ êm đềm
Anh nhớ em như mưa chiều nhớ nắng
Hải đảo nhớ đất liền ngày biển lặng
Đêm gác anh nhìn "trăng ai xẻ làm đôi"
Mưa biển sắp rơi, ánh chớp bồi hồi
Sợ ướt cánh chim gọi bầy rồi đấy
Chắc em biết hải đảo nhớ đất liền đến vậy
Nên mỗi lần tàu ra em lại nhắn lời
Yêu và hiểu lòng mình nơi vạn sóng trùng khơi
Nên ngọn đèn tiền tiêu đêm đêm vẽ lên trời màu lửa
Cũng như chúng mình chẳng cháy lòng vì nỗi nhớ
Thì có bao giờ lại hiểu được tình nhau
Đồng chí em ơi, cảng vắng nhớ con tàu...
Share:

Nhớ về một thành viên đã xa mãi mãi...


Trời mưa bão, bỗng thấy trống trải làm sao, tôi lại ghé vào Ngôi nhà của thời thơ ấu để xem Nam Cò đã hì hụi đóng góp thêm những gì. Chả có gì mới .... buồn ghê. Xem lại ảnh cũ, thấy hiện về khuôn mặt của một người bạn đã đi xa mãi mãi..........

Người mà tôi nhớ đến là Kim Anh, cô bạn cùng tổ 1 và ngồi cùng bàn 1 với tôi thủa học cấp 3. Kim Anh là một trong hai bạn xấu số của lớp đã vĩnh biệt cuộc đời khi còn quá trẻ (bạn Ngô Trường Sơn thì tôi không nhớ mấy và chỉ còn hình dung ra đó là một cậu bạn nhỏ nhắn với gương mặt phớt đời, hơi tự cao tự đại, ít nói chuyện với các bạn nữ).

Đọc lại trang Nhật ký Kim Anh viết cho Hồng Lipít mới biết là nhà bạn ở Đại La. Tôi đã đến nhà K.Anh chơi, kể cả sau khi tốt nghiệp vì chúng tôi chơi khá thân với nhau nhưng đến giờ thì không còn nhớ là nhà bạn ở đâu nữa. Sao trong quyển NK bạn lại viết ra những câu "gở" thế nhỉ???... nào là ly biệt, nào là không còn gặp lại.....

Hồi đó, chúng mình chơi khá thân, có thể vì có một vài điểm chung: đều có hình dáng nhỏ con nên ngồi cùng bàn, nếu đánh số bài kiểm tra thì cùng mang số chẵn hoặc số lẻ, vậy là luôn luôn trao đổi kết quả hoặc hỏi bài nhau và cùng chung cảnh ngộ là bị ruồi để lại dấu vết trên mặt (tôi thì ở trên cánh mũi còn K.Anh thì dưới phần cánh mũi). Từ những buổi ban đầu còn bỡ ngỡ chúng mình đã làm quen và nói chuyện với nhau. Bạn thật cởi mở, dễ gần và hay cười. Sau này đến nhà chơi mới biết hàng ngày bạn vẫn phải làm thêm giúp đỡ mẹ. Hồi đó hầu như nhà cán bộ CNV nào chả gặp khó khăn và phải có việc làm ngoài để thêm thu nhập cho gia đình. Nhưng quả thật là mình còn vô tư lắm, chỉ biết học thôi chứ không được như bạn. Rồi thật bất ngờ khi trong số các bạn nữ ở lớp, bạn là người đầu tiên gửi thiếp cưới tới cho mọi người. Trong ngày cưới, trông bạn thật vui tươi, hạnh phúc với bó hoa trắng trên tay. Rồi sau đó vài năm..... là tin bạn đã ra đi mãi mãi vì một căn bệnh hiểm nghèo. Kim Anh ơi, cuộc đời bạn sao ngắn ngủi, số phận sao thật trớ trêu? Lẽ ra chúng mình đã có thể gặp lại nhau tại Hội lớp như lời hứa trước khi ra trường...... Nhưng thôi nhé, mỗi người một số phận, vĩnh biệt Kim Anh, cầu chúc cho bạn bình an nơi vĩnh hằng.

Các thành viên lớp 12B ơi, chúng ta hãy cố gắng dành tình cảm cho nhau khi còn có thể nhé.
Share:

Ngày xa xưa ấy

Tiếp theo bài đăng "Một thời để nhớ" của Thắng Pôn Pốt, có một số ảnh ngày xưa do Ban biên tập sưu tầm để giúp cho chúng ta có thể xem lại hình ảnh của mình và những người bạn trong lớp cách đây đã hơn 1/4 thế kỷ (Nhấn chuột vào tiêu đề hoặc "chi tiết" để xem toàn bộ). Xin cám ơn sự nhiệt tình đóng góp của bạn Ánh Hồng trong việc cung cấp ảnh cho blog và hy vọng các bạn khác trong lớp có thể sưu tầm và gửi cho chúng tôi những hình ảnh khác nữa đầy tình cảm ngọt ngào của thời đi học. (có thể chuyển qua e-mail: ngtoha@yahoo.com hoặc: lenam12b@gmail.com).





























=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Cô giáo Chủ nhiệm

NHẬN XÉT MỚI ĐĂNG

Bài đăng ngẫu nhiên

Các bài đã đăng

LƯỢT XEM