Họp lớp 20 năm tốt nghiệp PTTH - Chuyện giờ mới kể - (Kỳ 3: Họp chợ) End

Ngày 23/3/2003, ngày định mệnh cũng đến. Tôi thấy lo lo vì trời mưa tầm tã. Liệu bọn chúng có đến không nhỉ??? Trời mưa như thế này, lại lâu lắm chả gặp nhau nên mối liên hệ cũng lỏng lẻo, không chừng bọn chúng ngại mưa gió mà ngồi nhà thì đúng là toi công. Sau bao nhiêu cuộc khẩu chiến nảy lửa mới chốt được cái ngày này mà sao ông trời lại nỡ bất công dữ vậy. Thoáng trong đầu tôi một ý nghĩ là có lẽ từ lần sau phải cử người đi nhờ thầy bói phán cho đúng ngày đẹp mới được. Như thế vừa đỡ tốn hơi cãi nhau mà vẫn có ngày chuẩn, lại vừa có chỗ để đổ thừa trong trường hợp mọi người không thích ngày được chọn, heeeeeeee.

Mấy đứa nhóm bọn tôi (tôi, Vân Bằng, Hồng Li-pít) thêm cả Vân béo hẹn nhau trước cổng nhà tôi để đi. Trời mưa quá, vẫy mỏi cả tay chả được cái taxi nào, sốt hết cả ruột (toàn bọn chân ngắn váy dài cả nên không anh taxi nào thèm ga-lăng đuổi khách xuống để đón lên, hic..). Mãi rồi cũng alô được cho thằng em đích thân lái xe đến đón, vậy là cuối cùng cũng xuất phát được.

Hồi hộp quá, không biết có ai đến không nhỉ và sau bao năm không gặp bây giờ bắt đầu nói chuyện với nhau thế nào đây??? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập trong đầu tôi trên đường đi. Rồi cũng đến nơi. Vừa mở cửa xe đã nghe tiếng láo xáo trên tầng hai của Phương Nguyên quán (hồi đó chưa được cải tạo thành cái tàu Titanic như bây giờ). Lố nhố đã có người đến, cả nam và nữ nhưng giờ tôi cũng không nhớ chính xác là những bạn nào nữa. Bọn chúng reo, bọn chúng hét rồi vồ lấy nhau và trong lúc chờ thêm người đến, bọn chúng buôn dưa lê những gi gỉ gì gi mà nghe chẳng nổi vì đứa nào cũng nói, chả có đứa nào ngồi im để nghe như tôi cả. Nào xem những ai đây nhỉ…. ùi ùi, bác nào tóc bạc bụng to thế kia? Ồ, té ra là Minh Thanh huớ. Chết thật, ngày trước hắn nằm trong nhóm chim ri, be bé ở lớp thế mà giờ trông thật ra dáng, đúng tuýp người bụng to đầu hói (xori, đầu bạc, chưa kịp hói) nói ề à. Nếu gặp hắn ngoài đường thì chắc chắn không dám xưng hô cậu cậu tớ tớ. Nhưng tuy trông mặt ra dáng người nhớn thế thôi chứ Minh vẫn chưa trưởng thành (heeeeeee, thời điểm đó hắn vẫn chưa có cô nào nâng khăn móc túi cả). Rồi ló ra một khuôn mặt đầy ngoặc đơn ngoặc kép với cái mồm ngoác đến tận mang tai, ái chà chà…. đích thị Cường cười. Cao lớn, rắn rỏi, già dặn nhưng nụ cười thì vưỡn thía, không khác thủa học trò, chỉ thêm lên mấy cái ngoặc nữa mà thôi.

Mải mê nói chuyện, cả lớp chẳng mấy đứa ăn, chỉ toàn uống và chúc tụng. Vẫn cái cách nói chuyện thia lia, láu táu của Nam máy (giờ tôi gọi hắn là Nam mèo máy), cái vẻ thâm trầm của Lam tàu, kiểu gật gù của Hiệp già, rồi thêm cái điệu bộ nịnh đầm của Nam cò (ha ha ha, thằng cha này chắc con cú lắm đây). Khác nhất về tính cách là Thắng Pôn-pốt. Thủa đi học, hắn dễ bị con gái bắt nạt, rụt rè và ít khi đưa ra quyết định, thế mà giờ đây hắn nói to, động tác dứt khoát (chắc do được rèn giũa trong môi trường quân đội). Bọn con gái thì có vẻ trầm hơn, không nổ như hội con trai và cũng không thay đổi nhiều so với hội con trai. Giờ đây Hằng Chí lại có vẻ mi-nhon và trẻ nhất hội, còn những người khác thì tuy có già hơn nhưng cũng không thay đổi nhiều về hình dáng.

Mặc dù rất hùng dũng và dứt khoát nhưng Thắng Pôn-pốt vẫn không thể chuyển tải được những nội dung mà cả nhóm đã bàn bạc để đưa ra lấy ý kiến tại buổi họp lớp. Tất cả cứ ào ào, thấy người khác hô đồng ý cũng hô theo, thấy giơ tay cũng giơ theo, cốt tranh thủ thời gian để tranh suất phát biểu và chạm cốc. Chỉ khổ bọn con gái, uống thì không uống được mà vẫn phải giơ cốc lên, nói chuyện thì không nghe được cho dù ghé sát vào tai nhau để nói. Cuối cùng là mạnh ai người nấy nói mà chẳng cần quan tâm là có ai nghe mình nói hay không (bọn chúng vui quá mà, có dịp được xả hơi). Không khí như một cái chợ không người kiểm soát. Đúc kết lại thì cái thành công duy nhất của buổi họp chợ này là thu thập được thông tin cá nhân của các thành viên tham dự, rồi phô-tô phát cho từng người giữ.

Sau đó, chúng tôi cũng ngồi lại với nhau để rút kinh nghiệm. Nói chung là mọi việc đã xảy ra ngoài tầm kiểm soát của chúng tôi nhưng có cái gì toàn mỹ đâu nhỉ. Điều quan trọng nhất an ủi chúng tôi là tất cả các bạn đã rất vui (nếu không muốn nói là quá vui) khi gặp nhau. Cho dù mọi việc xảy ra không theo dự kiến nhưng bù lại là niềm hân hoan, sự nhiệt tình của các bạn khi gặp mặt đã tiếp sức cho chúng tôi trong việc kết nối và tiếp tục duy trì các buổi họp lớp sau này.
Các bạn thân mến! Trong lúc suy nghĩ bối rối không tránh khỏi sơ suất, nếu những lời tự sự của tôi có làm bạn nào phật ý thì cũng xin được lượng thứ…. Thú thật là tôi vừa đi Metro, mua được gia vị giá bán buôn nên cũng hơi quá tay khi nêm vào bài viết. Và tất cả những điều tôi viết ra đây là sự thật 100% (trừ đi 90%), tin hay không tin xin dành quyền cho các bạn tự quyết định.

Thân mến
Hà Ron
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Cô giáo Chủ nhiệm

NHẬN XÉT MỚI ĐĂNG

Bài đăng ngẫu nhiên

LƯỢT XEM