
Tôi lại xin nối tiếp với những cảm xúc của mình dành cho một thành viên trong lớp. Chỉ có khi già rồi người ta mới chịu khó đưa ra những suy nghĩ của lòng mình mà không cảm thấy ngần ngại một điều gì. Ngại ở đây tôi muốn nói là ngại viết ấy mà. Nhiều người cũng rất muốn chia sẻ một điều đấy, muốn viết một cái gì đấy. Nhưng bảo ngồi xuống cầm bút hoặc gõ phím thì bao nhiệt huyết bỗng tiêu tan, bao nhiêu quyết tâm bỗng trùng xuống. Có rất nhiều lý do và trở ngại để có thể ngồi thoải mái trút bầu tâm sự của mình. Tôi cứ mạnh dạn viết bừa đi, nếu mà cứ đắn đo chắc chẳng bao giờ có được sản phẩm nào cả. Do vậy, nếu có gì sơ suất, phạm húy hoặc thiếu chính xác hoặc bịa quá đáng gì cũng xin tất cả mọi người bỏ qua cho. Đừng tích cực "vạch lá tìm sâu" nhé. Bên cạnh đó, nhân dịp gặp mặt Xuân Giáp Ngọ vừa rồi, tôi cũng đã "xin phép" chính chủ cho tôi được đăng bài này lên blog Quỳnh Mai (vì thực ra bài viết này tôi đã viết trước đây vài tháng rồi...nhưng chưa dám đăng vì còn phải xin ý kiến đã...)