Vài lời với Thắng Pôn Pốt


Với hình ảnh tiếp theo mà tôi muốn đưa ra cùng các bạn trên trang blog này là lớp phó chúng ta: Thắng Pôn Pốt. Cái tên Pôn Pốt mà tôi đã có lần nói rồi trong bài viết về các nick name đã gắn bó với Thắng cho tới bây giờ và mãi mãi về sau nên tôi không cần nhắc lại nữa. Tuy nhiên tôi muốn tâm sự với Thắng và các bạn về những khía cạnh khác của tình cảm. Ngoài việc học với nhau các năm cấp 3, tôi và Thắng còn là chiến sĩ cùng nếm trải những tháng ngày vất vả trên mảnh đất Sơn Tây kể từ khi ra trường. Nơi đó mặc dù chúng tôi tuy không cùng đơn vị và không ở gần nhau nhưng những buổi chiều có lẽ cùng ra ngắm ngọn Đồi Kiên hay đỉnh núi Ba Vì xa mờ mây phủ.

Ngày đi học, tôi không nhớ rõ lần đầu tiên tôi quen biết Thắng trong trường hợp nào. Có chăng đó là vì cùng lớp rồi chơi với nhau và dần dần thân nhau. Trong giờ ra chơi hay nghỉ học chúng tôi vẫn thường đá bóng, đá cầu ở sân trường. Thắng là một thằng học sinh ngoan theo đúng nghĩa không phải bàn cãi. Phần lớn cán bộ lớp đứa nào chả ngoan và gương mẫu. Nó được phân công làm lớp phó phụ trách học tập (Xuân làm lớp trưởng phụ trách chung) nên việc học tập và vui chơi đều đúng mức cả. Nếu chỉ có vậy thì tôi và nó không có nhiều kỷ niệm lắm, có chăng chỉ là những kỷ niệm bình thường như bao kỷ niệm khác ở trong lớp mà thôi.

Hồi đi học, tôi cũng là một trong những đứa đáng lẽ phải được giúp đỡ về vấn đề học tập, nhưng nó phụ trách về lĩnh vực này chẳng giúp tôi được gì cả, chưa bao giờ tôi học chung với nó dù chỉ là một giây trừ việc học cùng trên lớp. Có lẽ tôi ấn tượng nhất với nó là lần chúng tôi được thầy Lập dạy văn phân công tập văn nghệ cho đợt công diễn toàn trường. Ngày đó bọn tôi tập vở kịch chuyển thể từ tác phẩm "Dân biểu tranh năng" của nhà thơ trào phúng Tú Mỡ (dựa vào tích "Lục súc tranh công" của sách Tàu). Trong tác phẩm này có một nhân vật mà thầy Lập muốn thêm vào để tạo điểm nhấn cho thấy sự bảo hộ của thực dân Pháp đối với nước ta thời đó đồng thời làm rõ bộ mặt bù nhìn của các ông "nghị gật" trên chính trường, đó là "Ông Tây". Ngoài sáu đứa bọn tôi đóng vai sáu ông nghị thì Thắng được chọn đóng vai "Ông Tây", đây là một vai diễn dễ nhất trong tất cả vì cuối cùng mới phải xuất hiện và chỉ nói có mỗi một câu duy nhất. Nhưng dù sao đó cũng là một quãng thời gian mà tôi với nó cùng tập và biểu diễn với nhau. Thời gian cứ thế trôi cho đến khi chúng tôi ra trường và kết thúc những ngày học bên nhau một cách bình thường và lặng lẽ. Những ngày cuối cùng trước khi chia tay, tôi và nó cũng có viết lưu niệm cho nhau, nhưng toàn lời lẽ chung giống nhau cả, đến bây giờ thì tôi không còn nhớ nữa vì lâu quá rồi.

Sau này, khi tôi học trường sĩ quan Hậu Cần thì nó học trường Thông tin. Cả hai trường này đều nằm trên mảnh đất Sơn Tây và cũng khá gần nhau, ở đó có quả Đồi Kiên là ranh giới, trường của tôi phía bên này đồi còn trường của Thắng nằm ở phía bên kia. Nói là cách một quả đồi, nhưng đi đến với nhau cũng mất khoảng vài cây số. Tôi và Tuấn Chíp cũng có lần rủ nhau sang trường của Thắng chơi. Hồi đó mỗi khi nghỉ phép về Hà Nội hoặc những kỳ nghỉ hè, nghỉ Tết tôi vẫn thường đến nhà Thắng chơi. Chúng tôi vẫn giao lưu một cách bình thường như thế cho đến cả khi tôi giã từ đường binh nghiệp, còn Thắng vẫn theo đuổi sự nghiệp cho đến bây giờ. Nó vẫn phấn đấu như thế theo đúng cá tính của nó như thời còn đi học. Chỉ có khi nhà tôi chuyển đi xa thì tôi không đến nhà nó nữa mà chỉ gặp nhau trong các buổi hội lớp.

Cho đến giờ đây, khi lớp mình vẫn duy trì đều đặn sự liên lạc, những buổi gặp mặt cả lớp tập trung khá đông đủ đều có công rất lớn của Thắng. Với tố chất của Thắng, tôi thấy rằng bây giờ nó mới phát huy hết khả năng và lòng nhiệt tình của mình có lẽ còn hơn nhiều so với thời đi học. Nó đã thể hiện rất tốt vai trò trưởng Ban Liên lạc của mình do các bạn tín nhiệm giao cho làm cầu nối tình cảm của cả lớp. Thật ra, ngày xưa lớp mình chỉ có chăm chỉ học tập thôi chứ có ai thích vui chơi tụ tập, đàn đúm như nhiều lớp khác đâu. Vì thế, tôi vẫn muốn nhắc lại một điều không thể phủ nhận được là lớp mình vẫn duy trì được sự tập trung đông đảo của các thành viên cho đến bây giờ thì đó là một thành tích đáng nể mà không phải bất cứ lớp nào của trường Quỳnh Mai cũng có thể thực hiện được. Tất nhiên là không thể phủ định được vai trò lớn lao của tập thể của Ban Liên lạc và nhiều thành viên nhiệt tình khác nữa đã đóng góp tích cực cho phong trào chung. Bây giờ, khi chúng ta phần lớn đã trưởng thành, mọi người đều bận rộn với công việc của mình vì sự mưu sinh vì thế tình cảm thời đi học mặc dù so với quãng thời gian đã qua thì rất dài nhưng cũng lại vô cùng lỏng lẻo. Tình cảm đó chỉ thực sự bền chặt phụ thuộc rất nhiều vào cố gắng, lòng nhiệt tình của mọi người mà trên hết đó là vai trò của Ban Liên lạc.

Với Thắng, tôi tin chắc điều tốt đẹp đó sẽ mãi mãi được duy trì khi mà lòng tin, sự tín nhiệm của mọi người trao cho. Còn đối với tôi, khi Thắng đọc bài viết này nếu có điều gì đó chưa xác đáng thì mong rằng Thắng bổ sung hoặc bỏ qua cho tôi. Rất mong sự hồi âm.
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Nam Cò trong mắt Hà Ron


Thành thực mà nói thì sau ba năm học cấp 3 thì ký ức về Nam Cò trong tôi chỉ là 1 con số 0 tròn trĩnh. Có lẽ trong suốt thời gian đi học đó tôi chưa bao giờ nói chuyện với Nam Cò thì phải, phần vì tôi luôn luôn ngồi bàn đầu, còn Nam (theo những điều Cò tự sự trong blog) thì ngồi bàn cuối và phần nữa là vì hồi đi học tôi nhỏ xíu và luôn bị các bạn trong lớp coi là trẻ con nên chắc Nam chả thèm để ý.

Rồi tới buổi họp lớp kỷ niệm 20 năm và 21 năm, tôi và Nam cũng chỉ thăm hỏi vài câu lấy lệ. Nam cho tôi địa chỉ email và sau đó tôi có gửi cho Nam mấy bức ảnh chụp chung trong buổi gặp mặt. Mọi chuyện có lẽ vẫn chỉ là như thế, hai chúng tôi vẫn cứ là xa lạ nếu như không có hội lớp 25 năm tổ chức vào ngày 23/3/2008 vừa rồi. Cuộc hội lớp này đánh dấu một bước tiến mới trong tình bạn của chúng tôi và tôi bắt đầu hiểu Nam Cò với một hình ảnh hoàn toàn khác. Cò giờ đây là người bạn tâm sự qua chát của tôi, người mà tôi có thể buzz bất kỳ lúc nào mà không cảm thấy ngại ngùng, người biến những ý tưởng của tôi thành hiện thực hơn cả điều mong đợi.

Trước khi tổ chức cuộc hội lớp đó, tôi chỉ hay bàn chuyện qua mạng với Thắng Pôn Pốt, Xuân Mo-ni-tơ và Hiệp già. Nói chuyện với Pôn Pốt thì như đá ném ao bèo vì có lúc hắn online nhưng lại chạy đâu đó, tôi cứ việc nhắn mà không có hồi âm. Mo-ni-tơ thì lúc ẩn lúc hiện, khi mình cần thì lại không thấy mặt. Còn bác Hiệp già thì nói bác bỏ quá cho, chát với bác tức như bị bò đá (xo-ri Hiệp già nhé, đấy là trước khi họp lớp 25 năm thôi, chứ giờ thì trình của pác Già lên cao lém rùi). Khi cao hứng, muốn bàn chuyện thì ngay lập tức bị tụt hứng vì chả có ai hưởng ứng cả...

Rồi tại buổi liên hoan họp lớp, Nam Cò đến, lại chào xã giao như thường lệ và hỏi tôi dăm ba câu. Tôi cũng đáp lại cho phải phép. Duy có điều khác là tôi được biết rằng Nam Cò cũng lang thang trên mạng suốt ngày. Vậy thôi, nhưng điều đó đã mở ra một trang mới, đánh dấu bước tiến mới trong tình bạn của chúng tôi.

Rồi một hôm gặp nhau trên mạng, tôi và Nam Cò bắt đầu chát dăm ba câu lăng nhăng. Rồi vô tình tôi đưa ra ý tưởng làm một bộ ảnh chung của lớp. Thế rồi sau đó, trang blog 12B đã ra đời với sự đóng góp tích cực của Nam Cò. Tính đến nay blog đã tồn tại được 3 tháng và Nam chính là hòn than âm thầm giữ lửa cho blog của lớp. Liên tục chỉnh sửa, cập nhật, gửi bài, đổi mới cho blog ngày càng đẹp hơn. Những ai vào blog từ buổi ban đầu chắc sẽ cảm nhận rất rõ điều này và sẽ hiểu được những đóng góp tích cực của Cò. Thực lòng mà nói, tôi đã thấy nản chí vì không thuyết phục được ai viết bài cho blog. Blog tồn tại dường như chỉ dành cho tôi và Cò mà thôi. Ký ức của chúng tôi chỉ là một phần nào đó trong bức tranh chung của cả lớp, rồi chúng tôi cũng hết vốn để viết. Nếu có nhiều người tham gia thì blog mới trở thành tài sản chung được. Tôi thực sự cảm phục sự cần mẫn và ý chí của Nam Cò. Không rõ là blog của lớp ta sẽ tồn tại được bao lâu nhưng tôi hy vọng nó sẽ trở thành một diễn đàn chung cho cả lớp, với nhiều bạn cùng tham gia chứ không chỉ lèo tèo như hiện nay.

Xin cảm ơn cuộc gặp mặt kỷ niệm 25 năm ngày ra trường đã cho tôi thêm một người bạn mới.
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Chúng tôi là chiến sĩ - Thắng PP


Chúng tôi là chiến sĩ
"lính" nhà binh









=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Ghi tại Đà Lạt tháng 6/2008 "XQ sử quán"











=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Một thời để nhớ

1. Ảnh liên hoan chia tay lớp 12B
---------------------------------------------------------
2. Ảnh chụp tại Công viên Thống nhất















NHẤN CHUỘT ĐỂ XEM TOÀN BỘ ALBUM TẠI ĐÂY



=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Lớp trưởng chúng ta


Thật là thiếu sót khi nhắc về những thành viên trong lớp của chúng ta mà không nói đến lớp trưởng. Tôi không nhớ rõ lắm hồi đầu tôi ấn tượng về lớp trưởng thế nào, nhưng hình như lúc đầu "tạm gọi là lớp trưởng" sau đó được bầu làm "lớp trưởng thật". Nếu công bằng nhận xét về vai trò của một "thủ lĩnh" thực sự trong lớp thì Xuân Mo-ni-to chưa hẳn đã là nổi bật, nhưng sự tín nhiệm của thầy cô và các bạn trong ba năm học thì không phủ nhận được.

Quả thật là trong số những cô gái của lớp mình hồi đó, tôi có cảm tình nhiều nhất với Xuân. Điều đó không có nghĩa là đối với những người khác tôi kém cảm tình hơn và ở đây tôi muốn nói đó là về tình bạn bè ở trong lớp. Nói đúng ra, hồi đó tôi thường kết bạn với những người ở ngoài lớp ta, kể cả việc chơi với những bạn gái ở các lớp khác. Không phải vì con gái lớp mình không duyên dáng đáng yêu hoặc không dịu dàng đằm thắm. Chẳng qua là nhiều bạn gái trong lớp chăm chỉ học hành, không thích chơi bời đàn đúm, mà đối với tôi thì việc tụ tập hoặc lang thang là sở trường, là thế mạnh của tôi hồi đó. Bọn tôi thường tập trung ở nhà ai đó rồi đánh đàn ca hát, hoặc là cắm cúi ngồi chép thơ, chép nhạc và sau đó là trang trí vẽ vời cho quyển sổ bài hát của mình. Chính vì vậy mà tôi rất ít nói chuyện với các bạn gái, nếu có chỉ là vài câu bâng quơ như trăm ngàn câu xã giao bình thường mà bọn học trò thường trao đổi một cách cụt lủn với nhau. Mãi tận những ngày tháng cuối của năm học cấp ba, tôi mới đi chơi một vài lần gì đó cùng với mấy nhóm con gái trong lớp gọi là có "giao lưu" nhưng cũng chẳng có mấy ấn tượng gì sâu sắc cả.

Hồi còn đi học, có thời kỳ tôi và Xuân ngồi tương đối gần nhau, tôi ngồi bàn dưới thứ hai còn Xuân ngồi đầu bàn trên tôi. Tôi còn nhớ điểm chính của Xuân đó là sự cần cù, chăm chỉ học tập, luôn làm bài về nhà đầy đủ (cảm nhận của tôi là như vậy, chắc là đúng bởi vì tôi không biết ở nhà Xuân học thế nào!). Trong các môn học tôi ấn tượng với Xuân nhất là môn Văn và Ngoại ngữ, tất nhiên các môn khác Xuân học cũng rất tốt. Tôi nói như vậy cũng là có lý do riêng của mình có liên quan trực tiếp đến tôi, vì đối với môn Văn tôi học không đến nỗi nào, nhưng môn Anh văn là "tử huyệt" của tôi. Chắc các bạn ai cũng nhớ tôi là thành viên của "Hội Bốn Phẩy" (vì môn Anh văn chưa khi nào tôi đạt từ năm phẩy trở lên cả). Cho nên mỗi lần làm bài kiểm tra Anh văn là tôi lại gõ cán bút vào lưng Xuân để cầu cứu. Có nhiều lúc nó nghiêng người để tôi tranh thủ chép vội vài câu. Nhưng cũng có khi nó quay xuống cau mặt lườm tôi vì tội quấy rầy làm nó không tập trung vào bài được. Không hiểu sao hồi đó tôi thấy việc mình đi chép bài của người khác là việc rất bình thường, sau này ngẫm nghĩ lại mới biết rằng đó là việc làm dại dột vô cùng. Dù tôi có chép được vài câu đi chăng nữa thì cuối cùng điểm Tiếng Anh của tôi cũng không khá hơn là bao, có hơn thì điểm tổng kết cũng chỉ là "bốn phẩy" (nếu không chép bài chắc chỉ "ba phẩy" thôi). Khi viết ra những lời xấu hổ này, lòng tôi bỗng thấy bồi hồi nhớ lại kỷ niệm xưa, chẳng biết đây có thể gọi là kỷ niệm đẹp được không?. Đã là học trò, ai không từng chép bài, quay cóp, hỏi nhau?. Nhiều lần trong giờ kiểm tra, Xuân cũng quay xuống hỏi tôi, nhưng chỉ để hỏi đáp số một bài Toán, bài Lý để so sánh kết quả xem làm có giống nhau không thôi.

Vào năm cuối cấp, khi mới chớm hè, hoa phượng đỏ chói chang và ve kêu râm ran trong sân trường. (Đùa vậy thôi, trường mình là gì có phượng, chỉ có mấy cây phi lao thôi, nhưng ve kêu thì có) trong lớp mọi người tranh thủ đưa cho nhau viết sổ lưu niệm (còn gọi là lưu bút). Tôi cũng như người khác, cuốn theo "phong trào" kiếm lấy một quyển sổ và đưa cho từng người trong lớp viết. Sau khi có một số thằng khai bút như: Thắng Pôn Pốt, Nam Người máy, Hiệp Ma.. tôi có đưa cho Xuân và nhờ nó viết mấy dòng vào sổ của tôi. Rất tiếc cuốn sổ đó tôi đã để bị thất lạc. Bây giờ tôi chỉ còn nhớ được những đoạn đầu và cuối của trang lưu niệm mà Xuân đã viết cho tôi. Mở đầu là một khổ thơ:
Ngày mai xa lớp xa trường
Xa thầy, xa bạn thân thương bao ngày
Xuân cầm quyển sổ trên tay
------- bị quên???---------

Và đoạn cuối tái bút là: "Này, tớ đã phát hiện ra tam giác của Hiệp rồi nhé, Chúc Nam hạnh phúc".

Sau này, trưởng thành và lớn lên tôi mới tự nghiệm thấy rằng mình thuộc khí chất ưu tư, do vậy mà tôi rất kiệm lời. Trên những trang blog này là nơi tôi trải lòng mình những điều mà tôi không muốn nói bằng lời. Hy vọng rằng Xuân Mo-ni-to của chúng ta nếu ghé blog và đọc bài này của tôi thì hãy coi đó là một lời tâm sự chân thành, (đồng thời bỏ qua cho tôi một số chỗ tôi đã dùng đại từ nhân xưng là "nó" - để cho thân mật, giản dị mà!). Và nếu bạn còn nhớ câu thơ trên, hãy giúp tôi "điền vào chỗ trống" dòng cuối cùng mà tôi đã quên (hình như là: ..Bâng khuâng...những ngày xa nhau.. hoặc những ngày bên nhau.. gì đó...). Còn "Tam giác của Hiệp" tôi sẽ nói đến trong bài viết về Pác Hiệp Giừ. Tôi luôn mong rằng mãi mãi bạn vẫn là "thủ lĩnh" của lớp chúng ta.
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Ảnh vui bóng đá (Sưu tầm nhân dịp Euro 2008)

Nhân dịp EURO 2008 đang sôi động, mặc dù công việc nhiều, nhưng trong khi lướt web thấy có mấy bức ảnh ấn tượng trong thể thao (cụ thể là bóng đá), nên tôi sưu tầm về để mọi người cùng xem (còn suy nghĩ cảm nhận thế nào thì.... mặc lòng từng người)

1. Em bế anh lên đánh đầu cho cao nhé!...


-----------------------------------------------------

2. Với pha bóng này, em xin hàng!...


-----------------------------------------------------

3. Em xin anh! Lộ hàng em rùi...


-----------------------------------------------------

4. Ngộp thở quá!


-----------------------------------------------------

5. Bỏ tay ra! Xin đừng chiếu tướng em....


-----------------------------------------------------

6. Này ! Thôi đi! Đừng làm ẩu nha! Khán giả nhìn đấy!


-----------------------------------------------------

7. Độc chiêu người ngoài hành tinh Ronaldo....


-----------------------------------------------------

8. Em xin anh...! Lần sau em không dám thế nữa.....


-----------------------------------------------------

9. Ngũ hổ vồ xôi... Thiên lôi vồ ếch

Share:

Vài lời nghĩ gì viết thế !!!


Những trang blog của lớp, những ý tưởng ban đầu của chúng tôi vẫn được vun đắp trong mấy tháng qua bởi hai "tên khùng" là tôi và Hà Ron. Một kẻ là "trưởng ban biên tập", một kẻ là "chuyên gia thiết kế" (do người nọ tự phong cho người kia và ngược lại). Kẻ tung người hứng, tự khen nhau, tự động viên nhau trong suốt thời gian qua.

Cũng buồn cười thật, nhưng cũng hơi se lòng mỗi khi nhấn chuột vào blog này. May mà những tâm sự giãi bày, những kỷ niệm xa xưa vẫn còn đó, trong đầu còn đọng lại đôi chút, trí nhớ còn tạm chưa quên... nên hai chúng tôi còn viết lách đưa đẩy vài bài, nếu không nó chỉ còn là tiếng vọng cô đơn của của một con cú trong đêm, lạc lõng vô cùng. Tôi không muốn là kẻ lý sự lung tung với giọng văn rẻ tiền của mình, suy nghĩ của tôi có thể chưa đúng đắn lắm hoặc khả năng của mình chỉ có vậy thôi. Tôi chỉ có mong muốn một điều đó là sự nhìn nhận đúng mức và tham gia nhiệt tình của mọi người để blog ngày càng đa dạng. Nhưng có lẽ, điều này là không tưởng, bởi ngay cả những dòng suy nghĩ của tôi đang viết ra đây sẽ chẳng ai biết được hoặc giả nếu có thì cũng không nhiều (vì chẳng mấy ai đọc cả). Trên trang blog này độc giả duy nhất là bạn Hà Ron là người đón nhận, ủng hộ tôi và tôi cũng là độc giả duy nhất của Hà Ron. Tất nhiên, tôi và Hà Ron mong muốn rằng ý tưởng của chúng tôi có được sự quảng bá mạnh mẽ, sự tham gia nhiệt liệt của mọi người. Nhưng sự mong đợi dần dần trở thành nỗi khắc khoải vô bờ bến. Sự hy vọng và nỗi thất vọng trong tôi lại tiếp tục song hành bên nhau không biết đến bao giờ dừng. Tuy nhiên, tôi nghĩ thời gian cũng chưa phải là nhiều, sẽ đến một lúc nào đấy ý tưởng của chúng tôi sẽ lại được bù đắp xứng đáng. Trang blog nơi đây sẽ mãi mãi là chỗ lưu giữ những kỷ niệm đẹp ngày càng nhiều trong một ngày gần đây. Nó không phải là trang blog của riêng tôi hay của Hà Ron, mà nó là "căn phòng" của lớp chúng ta luôn luôn ấm cúng.
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Ngày đầu tiên đến trường năm ấy

Kỷ niệm ngày đến trường của mỗi người trong chúng ta, ai cũng đều nhớ. Nó là điểm mốc đánh dấu một quãng đời đầy ký ức của mọi người. Với riêng tôi, ngày đến trường không chỉ là bắt đầu với một kỷ niệm mới, với những người bạn mới rất có thể sẽ gắn bó với ta mãi mãi về sau, mà đó còn là khoảnh khắc không quên trong cuộc đời mình. Có thể về thời gian tôi không nhớ rõ đó là ngày tháng nào, nhưng chắc chắn một điều đó là ngày đáng nhớ nhất của tôi.

Mặc dù cho đến bây giờ, khi thế hệ của chúng ta đã tứ tuần, có một số ai đó trong chúng ta sẽ nghĩ rằng tuổi thơ chỉ là tuổi thơ với chút lãng mạn nào đó vu vơ, chẳng có chút giá trị gì cho cuộc sống hiện tại đầy lo âu vất vả và cũng rất thực dụng hôm nay với suy nghĩ rằng sự hoài niệm chỉ là viển vông không cần thiết, không đáng để bận tâm. Ngày đến trường của những năm tháng xa xưa ấy chính là lúc chúng ta bắt đầu buộc những nút đầu tiên lỏng lẻo của sợi dây tình bạn. Thời gian chính là tác nhân làm cho sợi dây đó ngày càng săn chắc và những nút buộc càng được thít dần.

Tự mình kể chuyện mình thì dễ rồi, cứ thế mà viết ra thôi. Chỉ có điều nếu quá đi thì nhỡ có người chép miệng nói: "mèo khen mèo dài đuôi" thì ngượng lắm. Khi nhìn lại quá khứ, thường thì người ta nhìn với con mắt của việc đã xảy ra rồi, bình luận đánh giá nó với đầy sự chủ quan và cảm tính. Nhưng đây cũng là nơi để chúng ta giãi bày tâm sự và khoe khoang mọi thứ theo cảm hứng nhất thời. Vì thế, tôi cứ viết những gì mình nghĩ thôi, cả những cái tốt, cái xấu của mình để mọi người đánh giá theo nhiều góc độ khác nhau cho thỏa đáng.

Ngày đến trường Quỳnh Mai của tôi, buổi đầu tiên chắc cũng giống như phần lớn các bạn khác trong lớp. Sau khi đọc tên, nhận lớp tôi mới biết mình học lớp 8B. Khi đó trong đầu tôi nghĩ rằng trong suốt bao năm đi học tôi toàn học lớp B (chỉ trừ lớp 3E và 4C) và tôi cảm giác nó cũng bình thường như các lớp khác, không có gì đặc biệt cả. Hồi đó tôi lấy làm tiếc vì không được học cùng lớp với mấy thằng bạn thân hồi cấp 2, mặc dù ở cấp 2 tôi cũng đâu có học chung lớp với bọn nó. Ngoài Thanh và Lai là học cùng lớp nhưng mà cũng chẳng mấy khi nói chuyện với nhau, còn nhìn quanh có Lam Tàu, Cường Cười là "hơi quen" một chút thôi. Hai thằng cùng khu Nguyễn Công Trứ nên có vài lần đá bóng với nhau mà cũng không thân lắm. Những đứa học cùng cấp 2 khác như: Dũng Cóc, Dũng Chuột, Ngọc Cận, Hoa Công, Hằng Thin, Lan Cốc... cũng chỉ biết mặt thôi, chứ có nói chuyện với nhau bao giờ đâu. Về sau tôi mới biết tôi được chọn học lớp B là có "vinh dự" vì thi vào cấp 3 có điểm toán cao. Tôi không bất ngờ vì việc này, nhưng nếu quay lại mà xét quá khứ học tập của tôi trong năm học lớp 7 thì có thể nói đó cũng gọi là một "bất ngờ" được. Trong 3 năm học cấp 3 với nhau, mọi người trong lớp đều biết khả năng học tập của tôi thế nào rồi, học lực của tôi ra sao, trình độ đến đâu tất cả đều đã rõ. Còn việc học ở cấp 2 của tôi có thể tạm vắn tắt thế này:

Hồi học năm lớp 7, Thanh và Lai là những học sinh giỏi của lớp tôi thì khỏi phải bàn cãi rồi, cô Nghiêm chủ nhiệm rất ưu ái. Còn tôi khi đó nếu không để ý kỹ thì có thể đánh giá tôi là một học sinh trung bình. Nhưng thực lực học tập tôi còn tồi tệ hơn thế nữa, đến khi kết thúc học kỳ 1 năm lớp7, điểm toán của tôi chỉ được có bốn phẩy tròn (4,0). Môn Lý và Văn là tôi học còn khả dĩ thôi. Mẹ tôi đi họp phụ huynh về, tay cầm sổ điểm của tôi mắt đỏ hoe. Bà không mắng mỏ gì tôi nhưng trông bà buồn lắm. Tôi là một người luôn luôn mải chơi, không có ý thức học tập, đó là một tật xấu cho đến tận bây giờ vẫn còn ám ảnh tôi trong suốt cuộc đời. Mẹ tôi phải gửi tôi cho cô giáo chủ nhiệm - cô Nghiêm. Những năm tháng đi học tôi luôn có may mắn gặp được những cô giáo tốt, luôn yêu quý tôi kể từ khi tôi học lớp 1. Nếu không có cô thì có lẽ tôi chưa chắc đã tốt nghiệp cấp 2, chứ đừng nói đến việc thi đỗ cấp 3. Cô Nghiêm đã gửi tôi cho một cô giáo khác dạy toán là cô Na ở trường Tô Hoàng, (mặc dù cô Nghiêm cũng là giáo viên dạy toán, nhưng cô không có thời gian dạy thêm). Sau 3 tháng học cô Na, tôi đã lấp đầy những lỗ hổng kiến thức chắc dần lên. Học kỳ 2 tôi đã đạt kết quả môn toán rất tốt và có đủ tự tin để bước vào những đợt thi tốt nghiệp và thi vào cấp 3.

Quay trở lại nói về cái ngày đầu tiên tôi bước chân vào lớp 8B, khi tôi và Lam Tàu, Dũng Cóc bước vào lớp (lớp nằm trên tầng 2, phòng thứ 2 kể từ đầu cầu thang bên phải), tôi đã thấy Tuấn Chíp đang ngồi ở trong đó từ bao giờ. Trước mắt tôi là một cậu bé xinh xắn, trắng trẻo, trên người bận một chiếc sơ mi trắng và chiếc quần màu tím than. Lúc đó trong tôi toát lên một cảm nhận về một học trò thư sinh theo đúng nghĩa, một sự hồn nhiên và trong trẻo. Tôi cũng không ngờ rằng sau này nó chính là một trong những người gắn bó tình cảm với tôi trong nhiều năm theo nhiều góc độ: tình bạn bè, tình đồng môn, tình anh em, tình đồng đội và tình thầy trò. Khi ấy Dũng Cóc hất hàm hỏi: "Cũng học lớp B hả?" thì nó rụt rè thưa: "Vâng! Em học lớp B". Câu hỏi và trả lời khi ấy tôi không nhớ chi tiết lắm, nhưng dáng nhún nhường sợ sệt của nó thì tôi còn nhớ mãi. Ba năm cấp 3, tôi chơi với nó cũng bình thường như nhiều đứa con trai khác trong lớp, thậm chí còn không thân thiết lắm nếu so với Hiệp Ma, Nam Người máy, Lam Tàu, Tiến Nhôm... Nhưng đến sau này, khi ra trường thì chính nó (cái thằng nhỏ nhắn có nét mặt và dáng người giống ca sĩ Lê Tuấn ở TP. HCM - hàng xóm nhà nó khối người bị nhầm) lại là thằng gắn bó với tôi lâu nhất so với tất cả mọi người trong lớp, có cùng tôi nhiều kỷ niệm vui buồn nhất. Cuộc đời nó cũng là một cuộc đời đầy vất vả, nhọc nhằn giống như tôi vậy. Nếu có khác chăng là nó ranh ma, khôn khéo hơn tôi. Nhưng cũng như tôi, công danh sự nghiệp còn lận đận như con tàu lênh đênh chưa tìm được bến neo.

Ký ức về ngày đến trường vẫn còn mãi trong tôi, vẫn còn đó bạn bè, thầy cô, trường lớp, vẫn còn những cảm giác ngày nào dường như còn mới mẻ. Đó là ngày khởi đầu cho một tình cảm, tình bạn tốt đẹp và tình cảm đó còn mãi như vở kịch không có hồi kết cho dù hiện tại trong chúng ta mỗi người đã có một thân phận, công việc khác nhau. Từ ngày xưa đó, chúng ta "vô tình" xây dựng nên tình cảm tốt đẹp này thì đến ngày nay mỗi người chúng ta phải có trách nhiệm cố gắng giữ gìn nó. Tôi nghĩ đó không phải là thông điệp mà tôi muốn gửi tới mọi người, vì đơn giản đó chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi thôi.
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Cô giáo Chủ nhiệm

NHẬN XÉT MỚI ĐĂNG

Bài đăng ngẫu nhiên

LƯỢT XEM