Tâm sự cùng "Pác Giừ"

Lâu nay bận quá, tôi không viết bài nào để đăng lên blog của lớp mình cả. Mà nếu có viết đi chăng nữa thì cũng quanh đi quẩn lại vài cái chủ đề cũ rích nên tôi thấy có vẻ hơi mất hứng và chán nản. Dù sao đi nữa, để duy trì và tồn tại bài viết cho blog thì tôi cũng xin viết ra đây dăm ba dòng vậy!. Trước đây tôi có viết một số bài về những ký ức của mình đối với các bạn trong lớp, mà chủ yếu là một số người bạn mà tôi hay giao du và còn lưu rất nhiều kỷ niệm trong lòng. Để tiếp nối những seri bài đại loại như thế, tôi xin gửi vào đây vài dòng cảm nghĩ về Pác Giừ.

Gọi là Pác Giừ là mới sau này thôi, khi chát chít với Hà Ron th­ường gọi như vậy và tôi cứ thế gọi theo. Ngày xưa, khi còn đi học thì tôi và Hiệp thân nhau lắm. Hầu như tuần nào cũng có buổi tôi xuống nhà Hiệp để cùng học và chơi bời với nhau. Thật ra khi mới vào trường Quỳnh Mai thì tôi và Hiệp cũng quen nhau như bao đứa bạn khác, sau này dần dần quen nhau, ngồi học cùng bàn và có nhiều sở thích giống nhau nên chơi với nhau thôi. Chúng tôi thường hay tụ tập đá bóng ở sân trường ĐH Kinh tế Quốc dân (mà ngày xưa gọi là trường Kinh tế Kế hoạch thì phải). Chúng tôi thường ngồi chép bài hát ra sổ tay vì trước đây không biết Hiệp kiếm ở đâu một quyển sổ có rất nhiều bài hát và thơ. Sau đó chúng tôi cùng đánh đàn ghi-ta, tôi vẫn còn nhớ Hiệp có một cây đàn ghi-ta có phím to đùng bấm rất hay, có khi Hiệp còn dùng cả sơn ta để dán đàn nữa khi cần đàn bị cong. Vào các buổi chiều thứ bảy, tôi thường mang xe đạp xuống nhà Hiệp, hai thằng lại hì hục tự sửa chữa, vá săm, cân vành, thay bi các kiểu thật là vui. Xe lúc nào cũng bon bon chạy tốt vì nhà Hiệp có một bộ đồ nghề đầy đủ, đảm bảo cho một thợ sửa xe chuyên nghiệp. Một tài năng nữa của Hiệp đó là cắt tóc, tôi quen cắt tóc của Hiệp đến nỗi sau này có một thời gian dài sau khi tôi đã ra quân, tôi vẫn thỉnh thoảng xuống đó để Hiệp cắt và hai đứa cùng nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Mãi đến sau này khi Hiệp không cắt tóc cho tôi nữa, mỗi lần ra ngoài hiệu để cắt tóc tôi vẫn cảm thấy thế nào ấy, không thể quen được.

Chuyện buồn vui của chúng tôi có nhiều kỷ niệm lắm! Từ chuyện học hành, chơi bời và cả những chuyện riêng tư chúng tôi vẫn kể cho nhau nghe. Kể cả chuyện tình cảm thầm kín của chúng tôi cũng nói cho nhau hết. Những ngày đó thật đẹp, nhưng tất cả chỉ là gợi nhớ mà thôi. Khi ra trường Hiệp có viết sổ lưu niệm cho tôi rất dài với những tình cảm dành cho nhau rất đẹp. Cuối cùng, Hiệp còn làm một bài thơ nữa. Ngày đó chắc là ông ấy a-dua theo tôi thôi nên viết lách, thơ thẩn búa xua. Bây giờ nếu ai bảo ông ấy viết một bài nào đó có lẽ cũng chịu vì tôi và Hà Ron giao nhiệm vụ viết bài mà đến gần nửa năm trời rồi ông ấy có nặn được dòng nào đâu - Bằng chứng là trên blog này chẳng có bài nào của ông ấy cả (Bó tay chấm côm). Bài thơ trong sổ lưu niệm của tôi nói ở trên đến bây giờ quả thật tôi quên gần hết chỉ nhớ vài câu cuối lõm bõm mà thôi. Khổ thơ cuối thế này:

Chúc Nam vững bước trên đường đời
Nam ơi có nghe lời tôi không đấy
Và vui lên khi chúng mình chia tay
Hoa hạnh phúc tràn đầy trên duyên thắm.

Như bài trước khi viết về "Lớp trưởng của chúng ta", tôi đã nói về Xuân và bài thơ lưu niệm của Hiệp, ai đó có thể xem lại nó trên blog này về cái tam giác mà Xuân ghi lại trong lưu niệm của tôi (chỉ tiếc rằng, bài thơ này tôi cũng không nhớ toàn bộ, mà bây giờ có đi hỏi lại Pác Giừ chắc cũng thế thôi, tôi không tin là Hiệp có thể nhớ hết về nó).

Và cuối cùng, khi những ngày tháng học cấp III phổ thông đã hết, chúng tôi lại rủ nhau thi vào trường Sĩ quan quân đội. Khi Hiệp học tại Hương Phú - Phú Bài - TP. Huế còn tôi ở Sơn Tây, nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên thư từ cho nhau đều đặn, đây cũng là niềm vui cho những ai đã từng đi lính thỉnh thoảng nhận được thư từ của người thân. Kể cả sau này, khi chúng tôi đều đã ra quân và trở về nhà tình cảm đối với nhau vẫn thế. Nhưng chỉ có điều khác biệt là khi tuổi mỗi lớn, công việc cuộc sống nhiều thì sự giao lưu ngày càng hạn chế, chúng tôi không thể chơi với nhau thường xuyên như trước nữa. Mỗi người có một gia đình riêng, không thể tuần nào cũng gặp nhau để đàn hát và cắt tóc như ngày xưa được. Ngay cả việc "chát chít" cũng thế thôi, lắm khi cũng phải bỏ dở để phục vụ mấy "ông con", nhưng mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm đẹp thế này tôi không thể nào quên được.

Tự bản thân tôi cũng cảm thấy bồi hồi và nuối tiếc một điều gì không rõ lắm, nó không cụ thể nhưng cũng chợt thấy lâng lâng. Những dòng viết này của tôi ví như "muối bỏ bể" so với những điều tốt đẹp mà chúng tôi đã có. Có thể Hiệp cũng suy nghĩ giống như tôi vậy nhưng chỉ có điều là không viết ra thành lời như tôi thôi. Hy vọng Pác Giừ nhà ta sẽ có một vài suy nghĩ để giãi bày tâm sự của mình trên blog này trong thời gian không xa. Biết đâu đấy, tất cả mọi điều đều có thể xảy ra mà.
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

2 nhận xét:

  1. to moi doc dc bai nay thay hay qua. cam on cau! HIEP

    Trả lờiXóa
  2. Thật là cảm động và rất vui khi Pác Giừ nhà ta comment trên blog này! Sự ủng hộ này có thể còn nhỏ bé nhưng có ý nghĩa lớn lao về mặt tinh thần. Hy vọng đây là bước ngoặt cho một sự đột phá trong tương lai. Một lần nữa xin cảm ơn.

    Trả lờiXóa

Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc bài viết này trên blog của chúng tôi!. Bạn có thể để lại lời nhận xét (comment) của mình cho bài viết này! Làm ơn viết lịch sự và dùng tiếng Việt có dấu. Hy vọng bạn thích
blog này và hãy đánh dấu địa chỉ blog để bạn có thể ghé thăm lại.

Mọi góp ý xin gửi về email: quynhmai12b83@gmail.com hoặc lenam12b@gmail.com


Cô giáo Chủ nhiệm

NHẬN XÉT MỚI ĐĂNG

Bài đăng ngẫu nhiên

LƯỢT XEM