Góc nhìn Hà Ron về buổi họp lớp kỷ niệm 30 năm

Lời BBT: Buổi họp lớp 12b chúng mình cũng đã lâu rồi, thời gian trôi qua cũng hơn 4 tháng. Dư âm của nó cũng đã bắt đầu lắng xuống, nhiều người đã trở về với cuộc sống và tâm trạng thường ngày như vốn dĩ nó chưa từng có, không còn cảm giác lâng lâng và hưng phấn như mới ngày nào. Các bạn chúng ta ai đã từng có mặt tham dự thì cũng chứng kiến mọi viêc rồi, còn những ai không có điều kiện góp mặt thì cũng đã xem qua các bài đăng trên blog mô tả cũng khá kỹ lưỡng, có cả bao quát, có cả cụ thể, có cả chuyện hậu trường nữa. Tất cả mọi người đều mong muốn có một cơ hội góp mặt của lần tiếp theo, có thể là kỷ niệm của 35 ngày ra trường năm chẳng hạn. Nhưng mà từ nay đến lúc đó thì thời gian chờ đợi lâu quá, còn hơn bốn năm rưỡi nữa kia. Để "hâm nóng" lại kỷ niệm của buổi gặp mặt lớp mình 4 tháng về trước, bạn Hà Ron có một bài viết về sự kiện ấy theo một góc nhìn khác mà chúng tôi tạm gọi là theo phong cách "Sát thủ đầu mưng mủ" - (nghe có vẻ ngôn từ rất hiện đại và xì-tin nữa...). Xin mời các bạn đọc đón nhận và chia sẻ theo cách của mình nhé. (Nếu có bác nào "quá khích" vác đá ném thì cũng xin chọn hòn bé bé một chút nhé! "Chúng em" không phải là sợ bị đau đâu, mà do các bác bây giờ "tuổi cao sức yếu" vì xấp xỉ "năm sịch" hết cả rồi bê hòn to nhỡ có đau lưng trẹo khớp ném không nổi thì "chúng em" không gánh vác nổi đâu, áy náy lắm lắm....!!!!

Họp lớp 30 năm - Góc nhìn của Hà Ron

Buổi họp lớp kỷ niệm 30 năm tốt nghiệp PTTH xét về một khía cạnh nào đó thì đúng là đã thành công ngoài mong đợi như trong bài phóng sự của phóng viên chiến trường Hiệp già. Khung cảnh tổng thể thì các bạn đã biết nên tôi chả cần phải tả lại cho mất công kẻo lại bị dân tình ném đá cho là mắc bệnh câu view, câu giờ giống Nam cò. Tôi đã định không bình loạn thêm nữa vì xét thấy bài của "pác giừ" nhà ta rất chi là đầy đủ, phong phú, nhưng mà cứ nghĩ đến Nam cò với bộ mặt thù dai nhớ lâu cố hữu lại tỉa tót, nhiếc móc là "được phong cái chức Trưởng BBT không chịu viết lách gì mà không thấy xí hổ à", hic hic... nên đành liều nhắm mắt đưa tay, múa may bàn phím viết vài ba câu vậy.


Phóng viên Mô-tơ Thanh Xuân đang "tác nghiệp"

Cái buổi họp lớp hôm ấy, xem ảnh ai cũng thấy, các con dân 12B ngồi túm tụm từng "bầy" (tôi hay viết theo lối hành văn "Sát thủ đầu mưng mủ" nên cứ thích ghép cho vần thôi nhé, mong các bạn thông củm) nào cười, nào nói, nào nhấm nháy, mắt người nào cũng hấp ha hấp háy vì cái miệng liên tục ngoác, cụp, ngoác, cụp. Duy chỉ có mình tôi là lạc lõng làm sao, chạ thấy ai cười, ai nói với mình, lại còn bị bọn con gái đẩy dần về phía mấy cái đầu tàu phả khói nữa chứ, hức hức... ức quá đi mất. Lừa lúc bọn chúng sơ ý, tôi vừa định tranh thủ "phun châu nhả ngọc" thì ngay lập tức thằng cha Nam mèo máy biu-ti-phun một tràng liên thanh: "Ơ.. hơ... hơ..., mày sinh sau đẻ muộn, ai cho phép tham gia với các anh các chị?" Trời đất, mưa xuân bay rát má, thế là con bé tá hỏa đành tọa luôn xuống ghế và quay về với nhiệm vụ làm vách ngăn cản khói phun ra từ mấy cái đầu tầu. Ngẫm theo cách AQ, chợt nhận thấy công việc của mình cũng vinh quang làm sao: khi xưa anh Phan Đình Giót lấy thân lấp lỗ châu mai, che làn đạn địch cho quân ta tiến lên, còn mình bây giờ đâu có kém, cũng lấy thân che làn khói thuốc cho các bạn gái được thơm tho ngồi buôn chuyện ro ro... Bỗng thấy mình tự dưng quan trọng quá, sảng khoái quá, thế là nổi hứng lia đôi mắt bồ câu con đậu con bay vòng quanh chiến trường, cho cái bọn đang thia lia kia vào tầm ngắm để bây giờ lôi ra chém tía lia trên Blog.


Tác giả bài viết đang vui mừng khi "gặp lại cố nhân"

Ưu tiên số một cho nhóm Lý Xoàng Keo nhé vì 30 năm nay mới gặp lại bạn Nghiêm Sơn. Đây là một tài năng ẩn mình suốt mấy chục năm giờ mới nổi vì mặc cho các bạn cứ hóng tìm xa xôi đâu đó suốt từ họp lớp 20 năm, Nghiêm Sơn ta vẫn ung dung loanh quanh Hà Nội mà không ai phát hiện. Rồi cũng nhờ một sự tình cờ mà bây giờ lớp mới được chào đón Nghiêm Sơn (nghe giang hồ đồn đại thì bạn ấy đang giữ chức vụ khá là to to tại một đơn vị quan trọng thuộc ngành y tế). Bạn này từ lúc đến cứ ngồi im một chỗ (hí hí, chắc là bị đứa nào nghịch ngầm đổ keo con voi vào ghế nên không đứng lên được đây), mắt thì tít lại chả nhìn thấy ai xung quanh, tay thì đưa ra liên tục tiếp đón các bạn trong lớp xô vào hỏi thăm. Cạnh đó là bà Vân béo mà có lẽ bây giờ phải đổi tên thành Vân héo (vì người dây như cái cây, chắc do chế độ ăn uống kiêng khem quá đà), miệng buôn, mắt liếc, tay hoạt động liên tiếp (đếm tiền vì được giao chức Thủ quỹ). Nhóm này hôm nay thiếu Oanh và Hằng thin nhưng là chỗ được tất cả mọi người ghé thăm (chẹp, đúng là sức mạnh đồng tiền khiếp thật, ai cũng bị hút vào đấy........).


Thủ quỹ Hồng Vân đang "thao tác nghiệp vụ"

Ngồi cạnh Vân béo là Mạnh Cường - với điệu cười danh bất hư truyền đã làm nên nhãn hiệu Cường cười (thương hiệu độc quyền của 12B và chả liên quan gì tới phô-mai con bò cười đâu nhé). Vẫn là nụ cười sảng khoái, thoải con gà mái của 30 năm về trước, nụ cười nhiều người muốn bắt chước mà không được vì khó có thể liên tục tạo ra những làn sóng kép cùng một lúc như Cường. Bạn Cường cười nếu ghé qua blog đọc bài này thì nên đi đăng ký bản quyền sở hữu "nụ cười" ngay đi vì rất rất nhiều người đang muốn có kiểu cười vô tư lự của bạn đấy. Hôm nay Cường ngồi cạnh Nguyễn Dung và có vẻ như vừa tìm lại được "cố nhân" vì hai bạn đều say sưa nói như chưa bao giờ được nói, như thể buổi gặp mặt này chỉ để dành riêng cho hai bạn (ghen tị quá đi, chả biết các bạn í nói gì mà không có hồi kết thế nhỉ). Kiểu này chắc chắn là sẽ tiếp tục liên lạc sau buổi gặp mặt này đây, chuyện....., hợp nhau thế cơ mà.


Cặp đôi với tư thế tay chống cằm "hoàn hảo"

Kế bên là Hồng Lam - vẫn là vẻ mặt thâm trầm của người tàu, rất kiệm lời và chỉ gật gù, gật gù. Hay tại hôm nay không có cạ nên Lam tàu không hứng thú nhỉ. Thủa còn đi học thì Lam tàu và Sơn đỉ là đôi bạn keo sơn gắn bó, luôn xuất hiện cùng nhau. Nhưng giờ có lẽ công việc và cuộc sống đã cuốn mỗi người theo một hướng nên Lam tàu hôm nay phải chịu cảnh cô đơn. Còn Sơn đỉ, đang mải mê với bộn bề công việc (hiện làm chủ một nhà hàng to vật ở mặt phố mà) nên đành "Lam tàu ơi, bi bi nhé", Sơn đỉ lên đường đi kinh doanh xuyên Việt để Lam ta một mình lẻ bóng.....

(P/S: Tạm hết, hiện tại tác giả đang suy nghĩ và nghe ngóng "dư luận" thế nào để quyết định xem có ra phần 2 hay không ? . Nếu các bác thấy "ổn" thì còm men nhé để động viên tác giả có tinh thần và nghị lực để viết tiếp....)
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

3 nhận xét:

  1. Sau một thời gian dài không hứng được tí gạch đá nào nên xin cáo lỗi cùng Ban biên tập là Bài viết này kết thúc ở đây và không có tiếp phần 2. Những bạn chưa bị súp-pờ soi đến có thể thở phào nhẹ nhõm. Rất mong Ban biên tập Blog 12B thông cảm và lượng thứ. Xin chân thành cảm ơn.

    Trả lờiXóa
  2. Mừng quá! cám ơn Tố Hà cho tớ may mắn không bị súp-pờ soi (mặc dù có bị ghi hình bất thình lình). Thế cơ mà giá tác giả cứ tiếp tục soi thêm vài bạn khác nữa (ngoài tớ) thì sau này nhìn lại kỉ niệm các cuộc hội lớp cũng thấy hay hay. Chiều hôm nay tớ vừa gặp 1 bạn cùng lớp, thông báo với bạn ấy về cuộc gặp gỡ của cựu học sinh trường Quỳnh Mai vừa rồi, bạn ấy ngơ ngác hỏi: "Trường giải tán từ lâu rồi còn gì?". Tớ bảo bạn ấy chịu khó vào blog của lớp thường xuyên đi để chúng mình có thể cập nhật tin tức về nhau chứ cơ hội gặp nhau bây giờ đâu có nhiều. Ai cũng bận cả mà. Hy vọng Tố Hà và Lê Nam tiếp tục là những "chiến sĩ kiên cường" làm cầu nối tất cả các bạn lại với nhau. Đừng buồn khi không thấy ai comment. Chẳng qua lớp mình toàn những bạn tiết kiệm lời nhưng họ rất cám ơn các bạn đấy. Hy vọng mọi người đồng tình với tớ.

    Trả lờiXóa
  3. Thanh Xuân không bị "soi" trong bài viết, nhưng bị paparazzi ghi hình đưa lên mặt báo là hạnh phúc lắm rồi. Tớ mơ ước như vậy mà không được.
    Cảm ơn cậu động viên làm bọn tớ sướng rơn. Cám ơn những bạn đã vào blog và chia sẻ cùng chúng tôi. Tuy vậy, bây giờ vốn liếng đã cạn, bọn tớ không có gì mới hơn để chia sẻ cùng các bạn, phải chờ có sự kiện gì diễn ra vậy. Rất mong các bạn khác cùng chia sẻ thêm thì hay quá.

    Trả lờiXóa

Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc bài viết này trên blog của chúng tôi!. Bạn có thể để lại lời nhận xét (comment) của mình cho bài viết này! Làm ơn viết lịch sự và dùng tiếng Việt có dấu. Hy vọng bạn thích
blog này và hãy đánh dấu địa chỉ blog để bạn có thể ghé thăm lại.

Mọi góp ý xin gửi về email: quynhmai12b83@gmail.com hoặc lenam12b@gmail.com


Cô giáo Chủ nhiệm

NHẬN XÉT MỚI ĐĂNG

Bài đăng ngẫu nhiên

LƯỢT XEM