Câu chuyện bên lề - Câu chuyện cuối

Tôi xin kể tiếp về Câu chuyện bên lề thứ tư - một vài câu chuyện nhỏ vui về sự đãng trí của tôi thôi trong lần họp lớp của chúng mình.
Nếu có kể về câu chuyện bên lề của buổi họp lớp chúng mình thì đây có thể là câu chuyện bên lề thật. Vì nó xảy ra bên ngoài của nhà hàng Lan Chín. Cũng tương tự như câu chuyện về vụ chụp ảnh ngay ở cửa ra vào tại nhà hàng này ấy mà. Tuy nhiên địa điểm câu chuyện này xảy ra chếch về bên tay phải của của nhà hàng Lan Chín một chút.

Hôm ấy, người đầu tiên đến địa điểm tập trung đó là tôi. Sau khi dựng xe máy trước cửa hàng Lan Chín, tôi vào hỏi nhân viên của nhà hàng khi được biết chưa có ai đến cả, tôi liền đến hàng nước liền kề để ngồi. Vì giờ này mà một mình lang thang vào nhà hàng thì cũng đến chán. Lúc này trời cũng đã bắt đầu nắng lên, tôi liền kêu một ly trà đá nhưng trà đã hết chỉ còn nhân trần thôi. Vậy cũng được. Khi anh giai chủ quán đưa cốc nhân trần cho tôi cũng là lúc Thắng Pôn Pốt vừa đến. Tôi liền gọi vào uống nước. Tôi đưa ly của tôi cho Thắng (vì chủ quán vừa mới rót đưa tôi) và kêu thêm một ly khác. Khi hai chúng tôi vừa uống một ngụm thì đến lượt Hà Ron xuất hiện. Lúc này chủ quán đã chạy đi có việc gì đó rồi nên không ngồi ở đây nữa. Tôi hỏi Hà Ron: "Cậu uống nước không, chỉ có nhân trần thôi!" với hàm ý dò hỏi. Nếu Ron lớp mình có nhã ý ngồi lại thì uống nước, còn nếu không uống thì cả bọn cùng đi lên phòng luôn để sắp xếp bố trí trong phòng. Không ngờ Ron trả lời luôn: "Có nước uống thì bảo lấy ra luôn, chứ cậu hỏi làm gì!". Tôi nhìn quanh, không thấy anh chủ quán đâu, mà ngó tìm bình nước để rót cũng không thấy. Chán quá, tôi đành bảo Hà Ron chờ chủ quán một chút. Nhưng chỉ lúc sau Hiệp Giừ, Xuân Mô tơ, Vân Thủ quỹ lần lượt đến. Tất cả cùng nhau lên phòng, chủ quán vẫn chưa về để tôi còn trả tiền 2 ly nước. Thôi đành để cuối giờ khi nào xuống gặp thì trả vậy. Như các bạn đã biết, đến cuối giờ khi giải tán, tôi "dính vào" vụ chụp ảnh mà không có hình, rồi cầm mũ Hồng Lipit quên trả lại. Bây giờ lại thêm vụ nữa là uống nước quên trả tiền..... thật là nhiều cái đãng trí xảy ra với tôi quá. Mà hiện giờ tôi ở xa xôi cách trở không có mấy dịp đi qua quán đó để thanh toán cho 2 ly nhân trần, ngoài ra nếu lúc nào có dịp qua đó không biết lúc ấy có còn nhớ hay không nữa, hay là vẫn đãng trí. Chỉ có cơ quan Hà Ron gần đấy, nhưng mà nhờ Hà Ron chắc cũng không được vì như trên tôi đã kể, Ron có được ngụm nước nào đâu?. Có ai giúp tôi không?

Lại một chuyện nữa về tính đãng trí của tôi, thật là buồn phải không các bạn. Các bạn đã từng gặp trường hợp nào khi mà tên một ai, hoặc một địa danh nào bình thường vẫn nhớ, nhưng đột nhiên tại một thời điểm nào đó bỗng dưng "quên béng" đi mất không?. Lục mãi trí nhớ, vận dụng đầu óc tối đa mà vẫn không nhớ nổi. Sau một hồi bình tâm tĩnh trí hoặc một lúc nào sau đó bỗng dưng "à" lên một tiếng và lại nhớ ra. Tôi cũng như vậy trong ngày họp lớp của chúng mình. Hôm ấy, sau khi chuẩn bị loa đài và bên dưới sắp xếp bàn ghế xong xuôi thì các bạn lớp ta cũng dần dần kéo đến mỗi lúc một đông. Các bạn đến tôi đều "đon đả chào mừng" hỏi thăm chuyện trò thật là vui vẻ. Bạn bè gặp mặt nói chuyện, chào hỏi nhau, có vấn đề gì đặc biệt đâu mà bày đặt kể lể ra đây?. Chắc nhiều bạn cũng tự hỏi như vậy. Bình thường thì thật ra không có gì phải nói cả. Nhưng đây là câu chuyện đãng trí của tôi mà. Trong số bạn bè đó có bạn Dung lớp mình, khi vào tôi có đến ngồi cạnh và nói chuyện hỏi han. Các bạn có tưởng tượng không? Tôi nói chuyện hỏi han mà đột nhiên chẳng nhớ bạn Dung ấy tên là gì nữa...! Tôi đang định nói tào lao vừa "câu giờ" vừa cố nhớ lại tên của bạn mình. Sao bỗng dưng đầu óc của tôi lại "vớ vẩn" và "mụ mẫn" đến như vậy. Đang lúc "gay cấn, bí bách" như thế, bỗng dưng Dung lại bất ngờ hỏi tôi:

- "Cậu có nhớ mình là ai không? Hay là quên tên rồi".

Tôi lại càng cuống và "bí" hơn nữa, không thể nhớ ra nổi cái tên trong chốc lát. Tôi đành dùng kế "hoãn binh" hỏi lại:

- "Thế cậu có nhớ tên tớ không?".

- "Tên của bạn là Lê Thanh Nam, ngày trước tớ ngồi ngay sau bàn của cậu" - Dung liền đáp.

Vậy đấy! Trong tình huống này tôi không thể nào nhớ nổi tên của bạn mình là Dung nữa. Tất nhiên, sau đó một hồi lâu nữa, khi bình tĩnh trở lại và cố nặn trong trí nhớ, tôi mới chợt nhớ lại được tên của Dung. Một trong những "lý do" khiến tôi quên như thế là mấy lần họp lớp trước Dung không tham dự nên tôi cũng không để ý hết và lưu vào bộ nhớ của mình. Để cho "chắc ăn" hơn nữa, tôi còn hỏi nhỏ thêm bác Hiệp Giừ. Chuyện này tôi thật là đãng trí phải không các bạn?. Các bạn cũng nên biết một chi tiết nữa là danh sách địa chỉ liên lạc của lớp do Tố Hà cung cấp để tôi format, chỉnh sửa rồi post lên mạng từ rất lâu rồi. Chính vì thế mà họ tên các bạn trong lớp xuất hiện trước mắt tôi với "tần suất" cũng khá nhiều. Hầu như khi xem danh sách này, với mỗi một cái tên khi lướt qua là tôi lại hình dung trong đầu khuôn mặt của từng bạn, không có bạn nào mà bỏ sót hoặc quên cả. Với trường hợp tôi vừa kể trên là do tại một thời điểm cụ thể tôi bỗng nhiên quên bẵng đi một cách khó hiểu. Ngay trong buổi hôm đó tôi đã xin lỗi bạn Dung vì "sự đãng trí đáng yêu" của mình bằng cách uống cạn ly 100%. (Kể ra cách xin lỗi này cũng tốn kém bia bọt đấy nhỉ). Tôi xin kể câu chuyện này để một lần nữa sory bạn Dung lớp mình và cũng để các bạn khác thông cảm cho tôi một điều là: Đừng bao giờ tin tưởng giao cho tôi một việc liên quan đến chuyện phải sử dụng đến trí nhớ nhé!.

Cuối cùng, một điều nữa vẫn xảy ra do tôi bị quên (lại do trí nhớ nữa rồi!). Tại buổi họp lớp hôm đó bạn Xuân Mô tơ (Cái tên này là do Ron gọi Xuân như vậy mà tôi thấy cũng tiện nên gọi theo thế, đỡ phải kêu là Mo-ni-tơ dài hơn) có mang đến cho tôi một số tư liệu và ảnh để tôi mang về scan. Tôi biết đầu óc mình thường có "vấn đề" nên để chắc ăn tôi đã "nhăm nhăm" mang cất ngay để khỏi quên. Nhưng vì một số bạn muốn xem và bình luận tại chỗ nên tôi nghĩ: Chút nữa cất cũng không sao!. Kết cục, đến tận bây giờ khi tôi đang gõ những dòng chữ này thì những tư liệu kia vẫn còn ở túi bạn Mô tơ. Cũng do tôi quên, đến cuối buổi họp do bị nhiều "vụ quên" khác mà tôi đã kể nên cuối cùng là "quên" không lấy lại tư liệu của Xuân.

Một điều an ủi duy nhất của tôi là: Vì tôi "hay quên" nhiều quá nên các bạn lại "hay nhớ" tới cái thằng quên như tôi. Người quên như tôi thật là hạnh phúc có phải không các bạn thân yêu của tôi?.
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

13 nhận xét:

  1. Thảo nào mà tôi chờ mãi mà không thấy tấm ảnh cười hết cỡ của mình và các bạn tại cửa nhà hàng Lan Chín đâu - hoá ra năm trọng vụ chụp ảnh không hình của Nam à.
    Trong buổi họp lớp vừa qua bạn Nam nhà ta vướng vào khá nhiều vụ :zăc zối"nhỉ. Xin chia sẻ với bạn vì nhiều lúc tớ cũng có những tình huống gần giống vậy.
    Tớ thích đọc các bài viết của bạn vừa hay và hài hước nữa đấy.

    Trả lờiXóa
  2. Thảo nào tớ chờ mãi mà không thấy tấm hình cười " hết cỡ" của mình và các bạn tại cửa hàng Lan chín đâu - hoá ra là nằm trong vụ chụp ảnh "không hình" của Nam à.
    Trong buổi họp lớp vừa rồi bạn Nam nhà ta có nhiều vụ " zắc zối" nhỉ?
    tôi xin chia sẻ với bạn vì có lúc tôi cũng cũng gặp tình huống gần giống bạn.
    Tôi thích đọc các bài viết của bạn, hay và hài hước nữa đấy.

    Trả lờiXóa
  3. Bạn Hồng Lipit cứ động viên tớ thế thôi, chứ thực ra tớ biết mình là tên "hậu đậu" chuyên gây ra nhiều vụ "zắc zối", mà đây là tình huống diễn ra thực sự chứ không phải là tự tớ dàn dựng để tạo ra scandal để rồi làm cơ sở viết bài đâu nhé. Nhưng mà tớ cũng thấy vui rồi, vì có vậy mọi người mới nhớ đến tớ chứ...

    Trả lờiXóa
  4. Bạn Cò ơi: "Nhưng chỉ lúc sau Hiệp Giừ, Xuân Mô tơ, Vân Thủ quỹ lần lượt đến. Tất cả cùng nhau lên phòng..." Câu này của bạn hay đó nha, tớ thích bạn rồi đó, khà khà khà

    Trả lờiXóa
  5. Bạn Nặc danh thân mến, tớ thuộc loại thích văn tả thực nên có gì nói đó. Trong trường hợp này vì chúng mình đến họp lớp nên câu 'cùng nhau lên phòng..." là phòng họp lớp, còn khi đi "công tác" muốn nghỉ ngơi buổi trưa thì lúc đó sẽ là phòng nghỉ. Còn trường hợp nữa ông nào bị vợ "truy sát" trốn lên phòng thì gọi là "phòng thân". Mời các bạn bình luận thêm về các loại "phòng" nhé

    Trả lờiXóa
  6. @Cò: Nam Cò ơi, sao cậu không đưa bài này làm Câu chuyện 1 nhỉ? Nếu thế thì đã cậu đã không phải mắc nợ vì ngày nào đi qua chỗ anh hàng nước tớ cũng nhớ đến cậu, nhớ đến cái chuyện "mời nhân trần đãi bôi" của cậu và nghĩ là đến cơ quan phải vào "chat" hỏi xem cậu đã trả tiền anh í chưa để trả hộ cho cậu. Nhưng.... (lại là cái chữ nhưng đáng ghét này) cứ đến cơ quan thì bận công việc nên lại quên khuấy đi mất, hic, thật đáng tiếc, sozi cậu nhé.
    Anh hàng nước vẫn ở đấy, vẫn đẹp "chai" như hôm ấy và tớ vẫn sẵn lòng trả hộ cậu, chỉ có điều là bây giờ nếu quyết tâm trả tiền thì chắc phải có một bài "đích-cua" thuyết trình tường tận sự việc may ra khổ chủ mới nhớ lại được, Cò nhỉ. Cậu viết bài đích-cua đi nhé, còn tớ làm thuyết trình viên, hie hie... Mà túm lại là nếu có bị cho là "ăn quỵt" thì chuyện cũng đã qua rồi, giờ mình tự an ủi là mình "sơ ý ăn quỵt" thôi nhé...... chứ nói dại nếu tớ đứng làm thuyết trình viên hộ cậu mà lại gặp vợ anh í, rồi vợ anh í lại hiểu lầm mà uýnh tớ thì lúc đó cậu còn ân hận hơn gấp nhiều lần, đúng không?
    Thôi thì cứ để tớ hôm nào đi qua chỗ đó lại được nhớ đến hình ảnh một Nam cò "ăn quỵt" nhé, he he..

    Trả lờiXóa
  7. Hì hì, túm lại là ta cứ phải đề phòng, Nam cò nhỉ?

    Trả lờiXóa
  8. Ron à! Cái này tùy cậu thôi, nếu cậu muốn ngắm anh hàng nước đẹp zai thì cậu trả hộ tớ nhé. Còn nếu cậu có hứng muốn sáng tác bài hát "Anh chàng nhân trần" để tiếp nối bài "Cô hàng chè xanh' của ông Vũ Minh ngày xưa thì cậu cứ tiếp tục thực hiện nhé. Tớ vẫn nhớ "chầu" cafe đãi cậu đấy

    Trả lờiXóa
  9. Hưởng ứng lời kêu gọi của Cò: Lần đầu tiên đến nhà bạn gái là bước vào "phòng thi"; đến khi lấy vợ là hết cảnh "phòng không"; lúc có bồ nhí được cho là "phòng bị" (đề phòng bị vợ bỏ); và có thêm cơ sở 2 được gọi là "phòng nhì"; giờ thì mời Cò nghĩ tiếp nhé.

    Trả lờiXóa
  10. Tiếp theo Ron: Nếu vợ có nghi ngờ thì đắp đê "phòng hộ", tìm lý do trước để "phòng chống cháy nổ", còn vợ phát hiện thì chạy trốn sang nhà bạn là "phòng tránh", nếu vợ cho mình out thì mình quay lại "phòng không" của bạn Hà Ron rồi tiếp tục các phòng khác như trên...

    Trả lờiXóa
  11. Thôi, vậy là tớ và Cò vừa chạy một vòng tròn rồi, thôi chả chạy nữa, chóng mặt. Đề nghị bạn Cò đưa lên thành một bài định nghĩa theo kiểu ngôn ngữ của Hoa học trò nhé. Mời các bạn khác tiếp tục tham gia cùng định nghĩa cho vui

    Trả lờiXóa
  12. Cái tật đãng trí của cậu thì mình còn có nhiều hơn đấy, kể ra thì lại buồn cười nữa!

    Trả lờiXóa
  13. Bác Hiệp có chuyện gì về sự đãng trí của mình thì chia sẻ với mọi người nhé, cho vui thôi mà. Nhưng Bác đừng có nói là bây giờ "đãng trí" nên những câu chuyện đãng trí trước kia đến giờ cũng bị quên hết roài nhé.
    Nếu không bác HIệp viết chuyện kể về về một câu chuyện là muốn chia sẻ sự đãng trí của mình nhưng do đãng trí nên không nhớ gì hết. Chấm hết... ha ha...

    Trả lờiXóa

Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc bài viết này trên blog của chúng tôi!. Bạn có thể để lại lời nhận xét (comment) của mình cho bài viết này! Làm ơn viết lịch sự và dùng tiếng Việt có dấu. Hy vọng bạn thích
blog này và hãy đánh dấu địa chỉ blog để bạn có thể ghé thăm lại.

Mọi góp ý xin gửi về email: quynhmai12b83@gmail.com hoặc lenam12b@gmail.com


Cô giáo Chủ nhiệm

NHẬN XÉT MỚI ĐĂNG

Bài đăng ngẫu nhiên

LƯỢT XEM