Lai rai kỷ niệm xưa!!!

Lần này chờ mãi không thấy ai tiếp lời nên tôi lại phải xắn tay áo nhảy zô zậy. Có thể là sẽ còn có bài tiếp nối hoặc cũng có thể đây sẽ là bài kết thúc phần ký ức của tôi. Dù có thế nào thì cũng hy vọng các bạn không cảm thấy phiền lòng khi cứ phải nghe tôi lải nhải mãi nhé.

Cái thủa học trò, tôi ko có diễm phúc được đi học bằng xe đạp như bạn Nam Cò. Mãi tới tận lớp 12 gì đó tôi mới có xe đạp để đi, còn thì chúng tôi (tôi, Hồng Li-pít và mấy bạn lớp D, thi thoảng có Xuân mo-ni-tơ và Vân Bằng) toàn được đi xe của bộ thôi. Để đến trường chúng tôi thường đi qua con đường làng ngoằn ngoèo mà bây giờ chính là con đường to đẹp mang tên Trần Khát Chân đấy. Hồi đó, nó chỉ là một con đường đất, hai bên là những ngôi nhà lụp xụp có hàng rào râm bụt đỏ chót hay bồ kết dại bao quanh. Thỉnh thoảng cũng nghe nói là có học sinh bị trấn lột khi đi qua con đường này. Bọn tôi cũng sợ lắm nhưng biết làm sao được vì nếu đi bằng đường chính thống (tức là phải ra phố Nguyễn Công Trứ rồi đến phố Bạch Mai, rẽ vào Ngõ Quỳnh hoặc ngõ Mai Hương mới tới trường) thì xa quá nên cứ phải tặc lưỡi mà đi. Cũng may hoặc do bọn tôi là con gái nên chưa bị trấn lột bao giờ, chỉ đôi lần bị đuổi chạy té tát mà thôi. Thế nhưng con đường này để lại trong tôi khá nhiều kỷ niệm. Những hôm trời mưa, bùn đất nhão nhoét, lũ chúng tôi phải dò dẫm đi từng bước vì sợ ngã hoặc cởi dép để đi chân đất. Rồi những hôm trời nắng thì lại được thưởng thức mùi nước hoa bay lên từ các luống rau được tưới bằng nước giải hoặc chất thải của người và gia súc. Vậy mà vẫn vui đáo để vì những khi được nghỉ tiết hoặc về sớm, chúng tôi thường tụ tập ngồi trên một mô đất cao có thảm cỏ xanh để ngó nghiêng và buôn dưa lê chứ ko chịu về nhà ngay. Có những lần trời rét, chúng tôi còn nhặt nhạnh được cả những mẩu cành cây khô rồi lấy giấy (cả bài kiểm tra bị điểm kém nữa) ra đốt để sưởi ấm. Bây giờ học sinh đi học có mơ cũng chả thấy được cảnh ngồi quây quần bên đống lửa như thế.

Tôi vẫn nhớ, có đôi khi chúng tôi gặp cô Minh (dạy Anh văn) hoặc thầy Thiệp già (dạy văn) đi cùng đường. Chắc các bạn không biết thầy Thiệp già đâu vì hình như thầy không dạy lớp mình. Thầy hơi thấp, mặt nhăn nheo nhưng nói về văn học một cách say sưa, cứ truyền đạt mà không cần biết là người nghe có kịp hiểu hay không. Chả hiểu bây giờ giáo viên dạy văn có còn những cảm xúc như thế không nhỉ. Còn cô Minh thì chắc ai cũng biết. Cô dạy Anh văn lớp mình từ lớp 11 (lớp 8 là cô Dương). Người cô dong dỏng, giọng nói nhẹ nhàng, tóc tết hai bên trông nền nã. Cô thật gần gũi, tâm sự với chúng tôi về chuyện nhà cửa hoặc khoe cả những chuyện như Tết năm nay nhà cô có bao nhiêu cân gạo để gói bánh chưng, rồi cô mua sẵn lá dong từ trước Tết 2 tháng để dành cho việc gói bánh..... toàn là những việc mà bây giờ thế hệ 8x, 9x chả mấy quan tâm.

Lan man quá nhỉ, tôi bắt đầu già rồi chăng..... vì như các cụ nói thì Trẻ hướng đến tương lai, già nhớ về quá khứ mà. Vậy nên cũng đến lúc phải đặt dấu chấm hết cho bài này thôi vì tôi chả muốn già đâu, eo ôi, sợ lém.... Nam Cò ơi, ráng chịu thêm nếp nhăn hộ tớ đi nhé, tớ chả muốn mất xiền đi mỹ viện đâu vì tớ là phụ nữ mà.

Tác giả: Hà Ron
=======================================

XEM THÊM CÁC ALBUM ẢNH KHÁC TẠI ĐÂY




XEM THÊM CÁC VIDEO KHÁC TẠI ĐÂY


=======================================
Share:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc bài viết này trên blog của chúng tôi!. Bạn có thể để lại lời nhận xét (comment) của mình cho bài viết này! Làm ơn viết lịch sự và dùng tiếng Việt có dấu. Hy vọng bạn thích
blog này và hãy đánh dấu địa chỉ blog để bạn có thể ghé thăm lại.

Mọi góp ý xin gửi về email: quynhmai12b83@gmail.com hoặc lenam12b@gmail.com


Cô giáo Chủ nhiệm

NHẬN XÉT MỚI ĐĂNG

Bài đăng ngẫu nhiên

LƯỢT XEM