Mái trường kỉ niệm
Tác giả: Dương Vũ
Khung cửa sổ, khoảng sân trường vàng nắng
Mười mấy năm vẫn đó nét dịu hiền
Mái ngói đỏ xô nghiêng bầy sẻ đậu
Vẫn bình yên ấm áp cả con tim
Và thủa ấy tâm hồn ta đẹp lắm
Nét thơ ngây như tà áo trắng màu
Thơ ai tặng nào đâu ta đã hiểu
Sự vô tình để hoá thành giận nhau
Và ngày tháng cứ trôi đi lặng lẽ
Thoáng giật mình ta nghoảnh lại phía sau
Cứ mê mải với những dòng kiến thức
Bởi vô tình ta đánh mất tình đầu.
(Nguồn: Trang văn học - website: hanoi.vnn.vn)
Vài dòng cảm nhận của Nam Cò:
"Mái trường kỷ niệm" của tác giả Dương Vũ là một bài thơ nhẹ nhàng hồi tưởng về những kỷ niệm êm đềm thời đi học. Những cảm nhận tình cảm mong manh và trong sáng hồn nhiên đã làm đọng lại trong người đọc một chút gì xao xuyến khó quên. Hình ảnh khắc họa mái trường là một nét chấm phá chung chung, tạo cho ta cảm giác về bất kỳ một mái trường nào đó, gần gũi thân quen cho tất cả mọi người. Kết thúc bài thơ có phần đột ngột, hụt hẫng và đầy bất ngờ. Sau khi đọc xong bài này tôi cảm nhận và liên tưởng tới mái trường của chúng ta, có lẽ nó đang ở đâu đó, đang tồn tại và không tồn tại. Một mái trường của hoài niệm xa xăm, còn trong thực tại nó đã tan biến đi từ bao giờ....Mong sao có một ngày về lại trường xưa. Có viển vông quá không ?
Tác giả: Dương Vũ
Khung cửa sổ, khoảng sân trường vàng nắng
Mười mấy năm vẫn đó nét dịu hiền
Mái ngói đỏ xô nghiêng bầy sẻ đậu
Vẫn bình yên ấm áp cả con tim
Và thủa ấy tâm hồn ta đẹp lắm
Nét thơ ngây như tà áo trắng màu
Thơ ai tặng nào đâu ta đã hiểu
Sự vô tình để hoá thành giận nhau
Và ngày tháng cứ trôi đi lặng lẽ
Thoáng giật mình ta nghoảnh lại phía sau
Cứ mê mải với những dòng kiến thức
Bởi vô tình ta đánh mất tình đầu.
(Nguồn: Trang văn học - website: hanoi.vnn.vn)
Vài dòng cảm nhận của Nam Cò:
"Mái trường kỷ niệm" của tác giả Dương Vũ là một bài thơ nhẹ nhàng hồi tưởng về những kỷ niệm êm đềm thời đi học. Những cảm nhận tình cảm mong manh và trong sáng hồn nhiên đã làm đọng lại trong người đọc một chút gì xao xuyến khó quên. Hình ảnh khắc họa mái trường là một nét chấm phá chung chung, tạo cho ta cảm giác về bất kỳ một mái trường nào đó, gần gũi thân quen cho tất cả mọi người. Kết thúc bài thơ có phần đột ngột, hụt hẫng và đầy bất ngờ. Sau khi đọc xong bài này tôi cảm nhận và liên tưởng tới mái trường của chúng ta, có lẽ nó đang ở đâu đó, đang tồn tại và không tồn tại. Một mái trường của hoài niệm xa xăm, còn trong thực tại nó đã tan biến đi từ bao giờ....Mong sao có một ngày về lại trường xưa. Có viển vông quá không ?
Khi Hà Ron đăng bài này lên trang blog của lớp (cũng đã rất lâu rồi, hơn 5 năm trước). Tôi cứ nghĩ về một điều xa xôi, về một mái trường trong kỷ niệm mà hiện tại khó có thể nào gặp lại. Nhưng rồi chúng tôi đã được gặp lại nhau, gặp lại thầy cô giáo và cùng sống với nhau với bao kỷ niệm êm đềm. Một mái trường với hình ảnh cụ thể là mái ngói, khoảng sân, khung cửa tuy không còn, nhưng mái trường ấy vẫn mãi mãi còn đây dù thời gian cùng tháng ngày cứ trôi đi lặng lẽ...
Trả lờiXóa